Kiều Luyến nghe nói như thế, dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: "Không cần."
Sau đó xoay người muốn đi.
Tôn Lập Nam kéo cô lại: " Kiều Luyến, vì sao không muốn? Tôi cam đoan không tham gia vào, mà ta sẽ đem câu lạc bộ chuyển tới tên em..."
Kiều Luyến nhíu mày: " Vô công không hưởng lộc, vì sao tồi phải cầm đồ của anh?"
Tôn Lập Nam nhìn cô: " Của tôi chính là của em, hai chúng ta phân chia cái gì!"
"Vì sao không phân?"
Tôn Lập Nam nhìn cô: " Hiện tại sao em chăm chỉ như vậy? Câu lạc bộ đáng giá mấy đồng tiền..."
Một câu còn chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Kiều Luyến thay đổi.
Cô lạnh mặt: " Thứ nhất, trước kia đối với tôi mà nói, câu lạc bộ chính xác không đáng giá mấy đồng tiền. Thế nhưng bây giờ, tôi căn bản không có nhiều tiền như vậy."
Tôn Lập Nam lập tức ý thức được mình có thể làm cho Kiều Luyến thương tâm, trực tiếp mở miệng: "Kiều Luyến, tôi không phải ý tứ kia, tôi..."
"Thứ hai, anh cho tôi câu lạc bộ, tôi có thể tặng lại anh cái gì?"
"Tôi không muốn em cho cái gì, cái gì tôi đều không muốn." Tôn Lập Nam sốt ruột thề.
Kiều Luyến lại lắc đầu: " Anh đưa tôi đồ vật cũng phải có lý do chứ."
Tôn Lập Nam sốt ruột: " Tôi, tôi chỉ là muốn em sống tốt, muốn cho em vui vẻ. Muốn cho em không khổ sở như vậy."
Một câu, ngay thẳng lại trực tiếp.
Nói cho Kiều Luyến ngây ngốc cả người.
Phải một hồi lâu, cô mới hiểu ra, cô dừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577231/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.