Kiều Luyến ngây ngẩn cả người.
Sợ ngây người.
Một chút không cam lòng, khi nghe tiếng nói quen thuộc này, bỗng nhiên trấn định lại.
Cô không thể tin quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở sau lưng mình.
Không biết vì cái gì, cô giống như một đứa bé bị ủy khuất, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Trong câu lạc bộ, lúc thiếu mất một người, cô không khóc.
Khi đánh xong trận đấu thứ nhất, lúc cô phát hiện tay của mình tái phát bệnh, cô không khóc.
Tại trận đấu thứ nhất, bời vì cô thao tác sai lầm, mà thua trận, cô cũng không khóc.
Thậm chí lúc Tử Tiên Tử châm chọc bọn họ, cô không khóc.
Vừa nãy, loại kia cảm giác vô lực lan khắp toàn thân, cô cũng không khóc.
Thế nhưng giờ khắc này, một câu nói của anh, lại làm cho cô nhịn không được nghẹn ngào.
Giống như tám năm trước...
Chỉ cần địa phương có anh, giống như sẽ luôn thắng.
Cô cắn môi, sững sờ một giây đồng hồ, mới bỗng nhiên đứng lên, đem vị trí cho anh.
Anh mang theo khẩu trang, thế nhưng trong cặp mắt kia, lại lóe ra trầm tĩnh cùng trí tuệ.
Anh ngồi xuống, còn chậm trễ thời gian trong chốc lát.
Bọn người Tô Bành Hạo, từng người khiếp sợ nhìn anh.
Anh lại giống như là không có nhìn ra sự hưng phấn của họ, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình: " Bây giờ, nghe tôi chỉ huy."
Giọng trầm thấp, mang theo âm thanh đặc thù của anh.
Êm tai lại khiến người ta cảm thấy tín nhiệm.
Tô Bành Hạo lấy lại tinh thần, nhìn về phía màn hình, kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577222/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.