Chương trước
Chương sau
Kiều Luyến cười: " Cậu ta gọi là Thẩm Tử Hào, về phần gặp mặt, tôi cảm thấy có duyên sẽ gặp lại."
Hạ Noãn Noãn gật đầu lần nữa.
Sau đó nhìn về phía trại an dưỡng: " Chị tới nơi này là?"
Kiều Luyến mở miệng: "Tôi tới thăm một người bạn, nhưng gác cổng nói hiện tại không cho vào."
Hạ Noãn Noãn nghe đến đó, gật đầu: " Đúng, cái trại an dưỡng này quản rất nghiêm khắc, hiện tại em làm nhân viên ở trong này."
Nói đến đây, lại mở miệng: "em mang chị đi nhé."
Kiều Luyến: "Đước chứ?"
Khi tiến vào bên trong trại an dưỡng, lúc này Kiều Luyến mới phát hiện chính mình lại đi cửa sau.
Hạ Noãn Noãn còn ở phía trước giúp cô giới thiệu bệnh tình Tống Nguyên Hi: "Kỳ thật tinh thần Tống tiểu thư khi thì tốt, khi thì xấu, hẳn là chịu kích thích gì đó. Loại tình huống này, không cần đưa đến trong viện an dưỡng, dù sao... Kỳ thật bọn họ vẫn là khát vọng ở cùng người thân."
Một câu nói xong, liền quay đầu nhìn Kiều Luyến một chút.
Kiều Luyến mím môi, không nói gì.
Kỳ thật Hạ Diệp Hoa vẫn luôn không bỏ được Tống Nguyên Hi, nhưng trong nội tâm bà khẳng định không thoải mái.
Tống Nguyên Hi làm ra nhiều chuyện như vậy với cô, còn thương tổn tới Thẩm Lương Xuyên...
Cô lại không có tình cảm gì với Tống Nguyên Hi...
Nhưng hiện tại, nghe được câu nói này của Hạ Noãn Noãn, Kiều Luyến mới hiểu được.
Trong viện an dưỡng nói thật dễ nghe, kiến trúc lại hoa lệ thoải mái thì thế nào?
Một người, bị giam giữ ở chỗ này, so với ngồi tù hoàn cảnh nơi này tốt một chút đi.
Không có nhân thân, tự do, không thể tùy tiện ra vào, mỗi ngày bị người quản chế...
Những cái này, mới là trừng phạt lớn nhất với Tống Nguyên Hi.
Kiều Luyến không nói chuyện, Hạ Noãn Noãn lập tức biết, khẳng định ở trong đó có ẩn tình, cô bé thiện lương lại mẫn cảm, lập tức không hề nói lại đề tài này, trực tiếp mở miệng: " bình thường Tống tiểu thư đều một mình ngẩn người trong phòng, cũng không nói nhiều, có đôi khi một mình liền khóc, để cho cô ấy tới tham gia hoạt động, cô ấy cũng bất động."
Hạ Noãn Noãn mang theo Kiều Luyến, đi tới phòng ở của Tống Nguyên Hi.
"Tống tiểu thư ở tại đây." Cô bé chỉ vào một gian phòng trong đó.
Kiến trúc ở đây, đều rất sáng sủa.
Mà mỗi một phòng, đều là một phòng ngủ cùng một phòng khách cỡ nhỏ.
Ở chỗ này, thật là rất thoải mái, so với khách sạn năm sao còn thoải mái hơn.
Hạ Noãn Noãn đẩy cửa phòng Tống Nguyên Hi ra, Kiều Luyến liền đi vào.
Tiếng mở cửa, đều không làm Tống Nguyên Hi quay đầu nhìn một chút, giống như tiếng động bên ngoài, không ảnh hưởng đến cô ta.
Cô ta ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, ánh mắt nhìn chằm chằm một góc trước mặt.
Theo ánh mắt của cô ta nhìn sang, Kiều Luyến liền phát hiện, vị trí cô ta nhìn, kỳ thật cũng là một khoảng tường trắng, không có cái gì.
Kiều Luyến đề phòng cô ta phát bệnh, đứng cách xa cô ta một chút, sau đó đột nhiên hỏi thăm: "Cô đang nhìn cái gì?"
Tống Nguyên Hi mở to hai mắt nhìn, cô ta mặc quần áo bệnh nhân nghe tiếng mờ mịt quay đầu nhìn cô một cái, sau đó mở miệng: "Tôi đang nhìn, anh Lương Xuyên đi qua."
Kiều Luyến sững sờ.
Nhưng nhìn ánh mắt cô ta trấn tĩnh, không giống như bộ dạng bị bệnh, liền nhíu mày.
Tống Nguyên Hi đứng lên, nhìn về phía cô: " Sao cô lại tới đây? Có chuyện gì sao?"
Dáng vẻ đó, không khác gì người bình thường.
Kiều Luyến nhíu lông mày: "Tôi đến hỏi cô mấy câu."
"Cô nói."
"Tống Nguyên Hi, cô vì lý do gì lại nhằm vào tôi?"
Một câu rơi xuống, ánh mắt Tống Nguyên Hi thay đổi: " bởi vì tôi hận cô! Cô hại chết...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.