Kiều Luyến không biết tại sao mình lại thốt ra câu nói này, chỉ nói xong, lại chờ đợi phản ứng của anh lần nữa.
Điện thoại đối diện, không có âm thanh lần nữa.
Ánh mắt Kiều Luyến, nhìn chằm chằm phía trước, nhìn giống như là đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng kỳ thật cái gì cô cũng không nhìn.
Trong đầu cô đều là...
Có phải Thẩm Lương Xuyên không nhận ra cô hay không?
Cô nghĩ đến, lúc mình cùng đường, anh từ trên trời giáng xuống, giống như Cứu Thế, đề cập khế ước kết hôn với cô.
Cô nghĩ đến, vừa mới gả cho anh, thái độ anh đối với mình lãnh đạm, luôn luôn mang theo địch ý.
Về sau, cô cho là, Thẩm Lương Xuyên bởi vì mối tình đầu, mới có thể đối với mình như vậy.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện không phải.
Đã không phải, như vậy vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì anh không có nhận ra mình là Tiểu Kiều?
Mấy cái suy nghĩ này, rắc rối phức tạp, xuất hiện trong đầu, để Kiều Luyến cảm giác đầu óc của mình, đều không đủ dùng.
Cô cứ nhìn về phía trước như vậy, dứt khoát cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ muốn chờ đợi đáp án cuối cùng của anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong cả căn phòng, lại rơi vào trạng thái an tĩnh.
Một lúc sau, đối diện mới vang lên tiếng anh lần nữa: " Anh đã biết."...
Một câu hời hợt, để Kiều Luyến cảm giác trong lòng chua xót.
Sao anh có thể bình tĩnh như vậy?
Suy nghĩ một chút, từ khi mình biết anh là Tử Xuyên, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577202/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.