Hai người phụ nữ, cách nhau ước chừng mười mét, liếc nhìn nhau.
Tử Tiên Tử không khỏi có chút chột dạ, tránh ánh mắt.
Nhưng vừa vặn né ánh mắt, liền cảm thấy mình có chút không giữ được bình tĩnh.
Cô ta chưa từng có thừa nhận qua mình là Tiểu Kiều, chỉ là bên ngoài suy đoán, cô ta chấp nhận mà thôi.
Cho nên, có gì chột dạ?
Nghĩ tới đây, cô ta liền ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn sang.
Nhưng vừa nhìn sang, lại phát hiện... Kiều Luyến người ta đã sớm dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía chiến đội Q đang tới, như vậy, giống như căn bản không có để cô ta vào mắt.
Ngực Tử Tiên Tử bị chặn một hơi, hít sâu mấy lần, lúc này mới bình phục lại.
Căn bản Kiều Luyến cũng không có để Tử Tiên Tử vào mắt, ánh mắt rơi vào tay của hắn là đại gia, hắn là nhị gia.
Bởi vì bị phỏng, cho nên giờ phút này quấn băng gạc.
Cô quan tâm hỏi thăm: "Tình huống thế nào?"
Hắn là đại gia và hắn là nhị gia liếc nhau, đều lộ ra nụ cười khổ: "Không có nghiêm trọng, chỉ sợ phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng."
Kiều Luyến gật đầu, trong lòng cũng trĩu nặng.
Tranh tài quan trọng như vậy, hai người lại không thể ra sân, nên bi ai dường nào.
Cô mím môi, liền nghe có người mở miệng sau lưng: "Miệng vết thương mấy người thế nào? Còn có thể tham gia tranh tài ngày mai không?"
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy Tử Tiên Tử đã đi tới, giả mù sa mưa quan tâm nói.
Hắn là đại gia hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577197/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.