Bỗng có một loại cảm giác, giống như trở về tám năm trước, cảnh tượng ở chung cùng Tử Xuyên.
Lúc thi đấu, không có nhìn chằm chằm thao tác của Thẩm Lương Xuyên.
Vậy mà giờ phút này.
Trên màn hình lớn, một chiêu, một thức, cô đều có cảm giác quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Đây là chiêu thức của Tử Xuyên...
Đây là thao tác củaTử Xuyên.
Đây là phối hợp của bọn họ!
Tám năm trước, trong bao nhiêu ngày đêm, hai người vì có thể phối hợp ăn ý, vất vả luyện tập.
Phối hợp như thế này, cần thời gian dài trao đổi, không có ăn ý mười phần, căn bản không thể làm được.
Mà vừa rồi, cô nghĩ muốn dùng mạng trao đổi với đối phương, cho nên liền vọt vào. Cô căn bản không nghĩ đến, Thẩm Lương Xuyên sẽ hiểu được các bước tiếp theo!
Kiều Luyến siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm màn hình lớn, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Bời vì thi đấu, cho nên anh tháo kính râm xuống, chỉ đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang.
Giờ phút này, anh ngửa đầu, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình.
Ánh đèn hiện trường tranh tài, chiếu trên mặt của anh.
Lại bởi vì mũ lưỡi trai che lấp, để gương mặt của anh một nửa sáng sủa, một nửa u ám.
Không biết vì cái gì, giờ khắc này, Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được Thẩm Lương Xuyên rất lạ lẫm...
Là thật lạ lẫm.
Lạ lẫm đến mức cô lần đầu tiên cảm giác, chính mình giống như chưa từng quen anh.
So với bia mộ lạnh băng, thậm chí ngay cả ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577192/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.