Mắt thấy sau khi Tử Tiên Tử rời đi, Kiều Luyến quay đầu, xem xét tay bọn họ, nhíu mày.
Vết thương của bọn họ, nặng hơn so với tưởng tượng.
Cô còn muốn tiếp tục nhìn, Đại Gia, Nhị Gia liền bỏ tay vào trong túi, mở miệng nói với Kiều Luyến: "Không có chuyện gì, vết thương thế này chúng tôi chịu được."
Q chiến đội không có gọi người đến dự bị, hiện tại chỉ có năm đội viên.
Cô cắn răng nhìn bọn họ, hỏi thăm: "Thật sự không có chuyện chứ?"
"Thật sự không có chuyện gì."
Kể cả xem như có chuyện, cũng nhất định không thể có chuyện.
Đại Gia cùng Nhị Gia, nhìn thoáng qua nhau, ai cũng không nói chuyện.
Mà Tô Bành Hạo thì cúi đầu nhìn tay của mình, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cậu ta thật không nghĩ tới, tiểu Kiều của tám năm trước kia, bây giờ lại biến thành bộ dạng này...
Một lần, cậu ta có lẽ sẽ tin Tử Tiên Tử, thế nhưng sự tình hôm nay... Cậu ta không ngốc!
Kiều Luyến nhìn về phía Tô Bành Hạo: "Cậu có thể chứ?"
Tô Bành Hạo cúi đầu: " có thể."
Lúc này không tham gia thi đấu, chính là chủ động rút lui!
Tuy Kiều Luyến lo lắng bọn họ, thế nhưng còn chưa kịp xử lý vết phỏng, phía trước đã có nhân viên công tác đến gọi bọn họ: "Đến lượt các bạn rồi!"
Bán Kết, là bốn đội chia hai, tiến hành cơ chế loại bỏ.
Hôm nay, sẽ loại bỏ một đội ngũ. Bốn chiến đội, chia hai tổ đánh.
Bên thắng lên cấp, hai đội thua cuộc tiếp tục đánh, thua trận trực tiếp bị loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577186/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.