Tống Thành đã lái xe tới, đứng ở bên cạnh hai người.
Sau khi mở cửa, đẩy xe lăn, để Tống Nguyên Hi lên Minivan.
Thế nhưng trên đường đi, cô ta giống như bị rút đi tất cả khí lực, tinh thần cả người hoảng hốt.
Mãi cho đến bệnh viện, Tống Thành muốn đẩy cô ta vào, lúc này Tống Nguyên Hi mới ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Anh Lương Xuyên, anh tính toán lúc đưa em đi?"
Thẩm Lương Xuyên vừa muốn nói chuyện, Tống Nguyên Hi đã khẩn cầu kéo ống tay áo của anh: "Anh Lương Xuyên, đoàn làm phim còn chưa quay xong, mặt khác, em còn muốn nói tạm biệt với gì, có thể chờ em làm xong những chuyện này, rồi đi không?"
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, nhìn cô ta chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng: "Phần diễn trong đàn làm phim, anh giúp em thoái thác. Chỗ mẹ, anh nói tạm biệt giúp em."
Một câu, để tròng mắt Tống Nguyên Hi co rụt lại.
Cô ta cắn chặt môi, nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Ngày mai, anh tìm người đưa em ra ngoài."
Nói xong câu đó, anh liền không chút do dự quay người, nhanh chân rời đi.
Chỉ còn lại có Tống Nguyên Hi, thân thể cương cứng tại chỗ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên đi xa, siết chặt nắm đấm.
Từ tám năm trước, cô ta được anh Lương Xuyên mang về Thẩm gia, anh Lương Xuyên đều rất quan tâm, vô cùng dung túng.
Nhưng bây giờ, vì người phụ nữ kia, anh trở nên vô tình với mình như thế...
Tống Nguyên Hi đấm mạnh vào thành xe lăn.
Kiều Luyến, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577168/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.