Chương trước
Chương sau
Kiều Luyến không hề rời đi, là bởi vì cô nhìn thấy Tô Mỹ Mỹ đang đứng ở ngoài cửa căm tức nhìn cô.
Hiển nhiên là vừa mới tới.
Kiều Luyến trông thấy cô, ánh mắt lóe lên, lại nhìn về phía Trương Xuân Hoa: "Trương Xuân Goa, Tô Mỹ Mỹ không biết Lưu Chí Hưng kết hôn, thân là chủ biên tổ 1, bà cũng không biết?"
Trương Xuân Hoa lập tức sững sờ, ánh mắt lóe lên: " Cô đang nói cái gì?"
Tiếng Kiều Luyến truyền vào rõ ràng: "Tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, Lưu Chí Hưng vừa tới, sao Tô Mỹ Mỹ đã được ở bên anh ta, hiện tại mới hiểu được, tất cả đều là bác như bà làm! Biết rõ Lưu Chí Hưng kết hôn, còn gửi cháu gái của mình qua để bợ đỡ, bà làm tất cả, chẳng qua là vì thăng chức như hôm nay sao?"
Tròng mắt Trương Xuân Hoa co rụt lại: "Cô đừng có càn quấy, hồ ngôn loạn ngữ!"
Kiều Luyến nhìn về người chung quanh.
Ánh mắt mọi người nhìn Trương Xuân Hoa, cả đám đều thay đổi.
Cô biết, đám người này, đều tin cô.
Trước khi đi, cô cũng phải để Trương Xuân Hoa không được trong sạch ở trong tòa soạn báo!
Lại nhìn Tô Mỹ Mỹ, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt.
So với trước kia gầy đi rất nhiều, giờ phút này, quần áo mặc lên người rộng rãi.
Dáng vẻ đó, là không thể tin.
Cô ta bỗng nhiên tiến lên một bước, nhìn về phía Trương Xuân Hoa, nắm chặt nắm tay tới kêu lên răng rắc.
Trong khoảng thời gian này, cô ta thật sự cảm giác là sống không bằng chết.
Tuy nhiên cô ta chán ghét Kiều Luyến, tuy cô ta ái mộ hư vinh, muốn gả cho Lưu Chí Hưng, thế nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới muốn làm tiểu tam!
Giờ này phút này, cuối cùng mới hiểu ra, thì ra tất cả đều là bác giở trò quỷ!
Trương Xuân Hoa ở trong phòng, chợt nhìn thấy Tô Mỹ Mỹ, nhất thời sững sờ.
Nhưng thấy được ánh mắt cô ta nhìn mình oán hận, nghĩ đến lời Kiều Luyến vừa mới...
Nhất thời sắc mặt bà ta đại biến: "Mỹ Mỹ, cháu nghe ta nói, chuyện không phải như trong tưởng tượng của cháu..."
"Bác, những lời này bác vẫn là giữ lại để nói cho cha tôi đi!"
Lưu lại một câu như vậy, Tô Mỹ Mỹ xoay người rời đi!
-
Lúc Kiều Luyến hùng dũng oai vệ đi ra khỏi công ty, cảm giác thần thanh khí sảng, quả thực là nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Cái tòa soạn này, cuối cùng không cần tới.
Cô được giải phóng!
Dù là tương lai đường còn rất dài, cô vẫn cảm thấy, hôm nay là thời gian đáng giá chúc mừng.
Đang muốn băng qua đường, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi.
Cô quay đầu, liền thấy Thi Niệm Diêu chạy theo.
Kiều Luyến nhíu mày: " Sao cô cũng đi ra theo?"
Thi Niệm Diêu nhún vai: " Chị không có ở đây, tôi ở lại khẳng định sẽ bị khinh bỉ, cho nên, tôi cũng từ chức!"
Kiều Luyến có chút không nỡ với Thi Niệm Diêu: "Về sau chúng ta thường xuyên liên hệ."
Thi Niệm Diêu gật đầu: "Không có vấn đề!"
Sau đó bỗng nhiên đưa tay ra, ôm Kiều Luyến một cái: " Chủ biên Luyến, tôi thực sự không nỡ bỏ chị!"
Hai người nói chuyện tình cảm một hồi, bỗng nhiên nghe thấy bên đường có tiếng còi xe.
Kiều Luyến hơi sững sờ, nghiêng đầu qua, liền thấy xe Thẩm Lương Xuyên, không biết đứng ở ven đường lúc nào.
Thi Niệm Diêu lập tức the lưỡi với Kiều Luyến: "Vậy tôi đi dây! Không làm kỳ đà cản mũi!"
Sau đó cũng không đợi Kiều Luyến nói chuyện, liền nhanh chóng chạy đi.
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, liền hít vào một hơi thật sâu, chạy qua xe Thẩm Lương Xuyên.
Vừa đi qua, đang muốn nói chuyện, lại chợt nghe có người gọi cô sau lưng.
Kiều Luyến hơi sững sờ, quay đầu, chỉ thấy Tô Mỹ Mỹ mang theo khí thế hung hăng đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.