Tiếng kêu thê thảm này, để Thẩm Lương Xuyên cảm thấy tâm giống như bị thứ gì nắm lấy.
Tròng mắt anh hơi híp lại, cả người đều nhu hòa xuống, thần sắc chán ghét vừa rồi, trong nháy mắt bời vì một tiếng "anh" này, mà trở nên phức tạp, anh dừng lại một chút, lúc này mới lên tiếng: "Thế nào?"
"Em nhớ anh..."
Tiếng cô gái khóc, mang theo tuyệt vọng: " Anh có thể tới gặp em không?"
Đã từng, bao nhiêu đêm, anh đều bởi vì cô ta thút thít, mà ở cùng cô ta ngắm sao.
Nếu như lúc trước, khẳng định anh không nói hai lời, liền đi tới.
Nhưng bây giờ... Nghĩ đến nhưng chuyện nó làm với Kiều Luyến, nghĩ đến Kiều Luyến suýt chút không còn cách nào mang thai, anh ta thật sự không có cách nào tha thứ cho nó.
Thẩm Lương Xuyên buông tầm mắt: " Mẹ đã qua, lập tức đến."
"Thế nhưng em muốn anh!"
Thẩm Lương Xuyên ngước mắt, sắc bén nhìn chằm chằm ra phía trước: " Nguyên Hi, em nên hiểu."
Một câu, để cho cô ta không nói tiếng nào.
Một lát sau, cô ta mới khóc lên: " Anh Lương Xuyên, vì sao anh đối với em như vậy? Anh nói cho em biết, em làm sai gì sao?"
Làm sai sao?
Thẩm Lương Xuyên quay đầu, nhìn về phía cô gái ngồi trên giường trong phòng ngủ.
Cô rũ tóc dài sau tai, cúi đầu nghiêm túc nhìn điện thoại di động, hai cánh tay nhanh chóng gõ gõ trên màn hình, hẳn là dùng di động viết bài.
Tia sáng trong phòng, vẩy vào người cô, tăng lên mấy phần nhu hòa cho cô.
Để cả phòng, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577155/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.