Ngày thứ hai, trời mới sáng, Kiều Luyến liền tỉnh.
Khi cô mở mắt ra, mệt mỏi khẽ động thân thể, liền phát hiện mình còn gối lên trên bờ vai ấm áp.
Thân thể cứng đờ, cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên nằm ở bên cạnh cô, chính là nhìn cô chằm chằm.
Kiều Luyến hơi sững sờ, nhìn ánh mắt anh thư thái như là...
"Anh đã tỉnh lâu rồi sao?"
Thẩm Lương Xuyên trả lời: " vừa tỉnh."
Kiều Luyến không có đâm thủng lời nói dối có thiện ý của anh, mà chính là bày ra một nụ cười: " Vâng, rời giường rửa mặt đi!"
Ngữ khí hoàn toàn nhẹ nhõm như trước kia.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, một lúc sau khẽ gật đầu.
Hai người cùng nhau rời giường, rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn bữa sáng, bộ dạng ở chung, giống như là đều ăn ý lựa chọn quên lãng buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi ăn sáng xong, Thẩm Lương Xuyên liền hỏi thăm: "Hôm nay đi chỗ nào?"
Tranh tài bên câu lạc bộ, ba ngày sau mới bắt đầu.
Cho nên cô không cần phải qua câu lạc bộ gấp.
Kiều Luyến đang tự hỏi, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô nghe, Thi Niệm Diêu liền ở trong điện thoại mở miệng: " Chủ biên! trong đám Wechat đều đang nói, hôm nay phát chứng nhận ký giả! Chị làm ở trong tòa soạn được đầy một năm rồi phải không?"
Một câu rơi xuống, ánh mắt Kiều Luyến sáng lên!
Ở tòa soạn báo chịu nhiều ủy khuất lâu như vậy, không phải là vì cầm được chứng nhận ký giả sao?
Cô lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577146/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.