Bước chân Kiều Luyến dừng lại, sững sờ tại chỗ.
Giọng Thẩm Lương Xuyên ép tới rất nhỏ, giống như là sợ những người khác nghe được.
Không biết vì cái gì, cô liền nuốt ngụm nước miếng, không có đi vào bên trong, đứng ở ngoài cửa.
Trong đầu lóe lên một ý niệm.
Người hết sức quen thuộc đối với cái nhà này, có thể tùy tiện ra vào thư phòng Thẩm Lương Xuyên... Ngoại trừ Tống Nguyên Hi, giống như không có có người khác!
Tống Nguyên Hi... Lại là Tống Nguyên Hi.
Cô cảm thấy mình giống như bỏ quên cái gì, lại có cái suy nghĩ này xuất hiện.
Nhưng cô lập tức lắc đầu, không đúng, coo hẳn là tín nhiệm Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Lương Xuyên nói qua, không phải con bé, vậy thì không phải là Tống Nguyên Hi.
Hiện tại, Thẩm Lương Xuyên hỏi vấn đề này, khẳng định cũng là có đạo lý của anh.
Kiều Luyến nỗ lực thôi miên mình, sau đó liền hít vào một hơi thật sâu, lẳng lặng nghe tiếng trong thư phòng.
Hạ Diệp Hoa nhất thời không có trả lời, chờ trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Không, không có..."
Nhưng trong lời nói, lại lộ ra chột dạ.
Tiếng Thẩm Lương Xuyên, mang theo chất vấn: " Thật sự không có?"
Hạ Diệp Hoa có chút gánh không được: "Chỉ trở lại mười phút đồng hồ! Nói với ta mấy câu, cầm ít đồ rồi đi. Ai, con cũng thật là, xem như trừng phạt nó, nơi này cũng là nhà của nó. Cô không thể trở về hay sao?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ngưng trọng: " Lúc con bé trở về, là lúc nào?"
Hạ Diệp Hoa suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577121/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.