Xe đến biệt thự, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên xuống xe, vừa mới vào cửa, liền thấy thím Lý đứng ở cửa, nhìn thấy hai người nhất thời mở miệng: "Cuối cùng Tiên sinh và phu nhân trở về rồi. Bà chủ... Ai!"
Kiều Luyến sững sờ, "Thế nào?"
Thím Lý nhỏ giọng mở miệng: "Giữa trưa bà chủ ăn có hai miếng cơm."
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến hơi sững sờ, vội vàng hỏi thăm: "Mẹ đang ở đâu?"
"Trên lầu."
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau: "Chúng ta đi xem bà một chút."
Hai người lên lầu, mới phát hiện Hạ Diệp Hoa nằm ở trên ban công phơi nắng, nhắm mắt lại.
Hia người không khỏi đều từ trên người của bà thấy được cô độc và tĩch mịch.
Trước kia Tống Nguyên Hi ở nhà, sẽ nói chuyện phiếm với bà, tưới hoa, đọc sách, hiện tại Tống Nguyên Hi không có ở đây...
Trong lòng Kiều Luyến, trong nháy mắt dâng lên cảm giác chua xót.
Cô cắn môi một cái, tiến lên một bước.
Có lẽ là nghe được tiếng, Hạ Diệp Hoa quay đầu.
Trông thấy hai người, ánh mắt bà sáng lên: " Các con trở về rồi sao?"
Kiều Luyến gật đầu, chủ động mở miệng: "Mẹ, hay là vẫn để Nguyên Hi về nhà ở đi."
Hạ Diệp Hoa lập tức lắc đầu: " Không cần."
Bà nói xong câu đó, liền cười: " Ta biết con suy nghĩ gì, nhưng Nguyên Hi phạm sai lầm, liền phải tiếp nhận trừng phạt, chẳng qua tách rời hai tháng ngắn ngủi, có là gì. Cũng cho nó ghi nhớ thật lâu, con là người trong nhà, là chị dâu của nó..."
Một câu, khiến đáy lòng Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577100/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.