Mười hai giờ đêm.
Cửa thư phòng Thẩm Lương Xuyên đột nhiên bị mở ra, tiếp theo, thân hình cao lớn của anh, giống như là xách con gà con, đẩy Kiều Luyến từ trong phòng ra.
Chỉ để lại một câu, rồi lập tức khép cửa phòng lại.
"Em tưởng tượng quá sức phong phú, có thể đi viết tiểu thuyết cẩu huyết, nhanh đi ngủ đi."
Kiều Luyến đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng, nhếch miệng.
Xem ra, là đoán sai!
Nhưng nếu như không phải như vậy, thì Tống Nguyên Hi là ai?
Ôm sự nghi ngờ này, cô đi trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường.
Bời vì buổi trưa ngủ một giấc, cho nên lúc này, cô có chút ngủ không được, lăn qua lộn lại trên giường, cũng không biết lúc nào ngủ thiếp đi.
Chỉ là tại trong lúc mơ màng, cô cảm giác Thẩm Lương Xuyên giống như về phòng.
Tay anh có chutus lạnh, sờ lên trên mặt cô, để cho cô cảm thấy có chút không kiên nhẫn, muốn vươn tay đẩy anh ra.
Sau đó, liền nghe thấy anh mở miệng mơ hồ: "Tiểu Kiều, chúng ta thật tốt..."
-
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Kiều Luyến tỉnh lại, bên người không có một ai.
Vươn tay kiểm tra, lành lạnh, Thẩm Lương Xuyên hẳn là một đêm không có trở về.
Xem ra, buổi tối hôm qua quả nhiên là mình nằm mơ.
Cô rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, chỉ thấy thím Lý thu dọn đồ đạc dưới lầu.
Hôm nay bọn họ muốn chuyển qua chỗ Hạ Diệp Hoa, Tống Nguyên Hi qua đoàn làm phim, khẳng định Hạ Diệp Hoa cảm thấy cô độc.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577084/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.