Xem đi, Thẩm Lương Xuyên quả nhiên là không thể nào tiếp thu được việc mình là chó săn...
Cô không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Nhưng cánh tay lại bị anh níu lại lần nữa, cô quay đầu, liền thấy môi anh khẽ động, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Anh đưa em về nhà."
-
Trên đường lái xe về nhà, từ đầu đến cuối Kiều Luyến không có nói câu nào, trong lòng vô cùng không thoải mái, để hơi thở của cô chặn lại.
Xe vừa dừng tại biệt thự, cô liền xuống xe, tiến vào phòng khách.
Thẩm Lương Xuyên nhìn bộ dạng của cô, mím môi, buông thõng con ngươi.
Anh không muốn nói dối cô.
Anh có thể tiếp nhận Kiều Luyến hiện tại, lại không thể nào tiếp thu được cô tám năm trước.
Tám năm trước... Là thương tổn cả đời sâu trong nội tâm anh.
Có lẽ, đến già, anh mới có thể nghĩ thoáng, buông tha quá khứ, mà bây giờ, anh còn không có rộng rãi như vậy.
Cô phụng phịu, anh liền giữ im lặng đi theo phía sau cô.
Mới vừa vào cửa, giúp việc liền mở miệng: " Tiên sinh, phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong, hiện tại hai người muốn dùng bữa không?"
Thẩm Lương Xuyên lập tức nhìn về phía Kiều Luyến, đã thấy cô cúi đầu, cô nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không nhìn ánh mắt anh trả lời: "Tôi ăn rồi, không ăn."
Lưu lại một câu nói như vậy, cô liền đi thẳng lên lầu.
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tròng mắt hơi co rụt lại.
Kiều Luyến lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577074/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.