Chương trước
Chương sau
Thẩm Thu, nói từng từ đâm thẳng vào tim gan.
Kiều Luyến nghe không vô, tức giận siết chặt nắm đấm.
Bận tâm đến người trước mặt là ba Thẩm Lương Xuyên, cô không biết nên lấy thái độ gì đối mặt, cho nên liền tạm thời không nói gì.
Hạ Diệp Hoa cười một tiếng: " Ông luôn mồm đều là Thẩm gia, nhưng ông đừng quên, tám năm trước chúng ta ly hôn, Lương Xuyên đã không phải người Thẩm gia rồi!"
"Người ngoài sẽ không nghĩ như thế!" Lời Thẩm Tu rơi xuống, liền nghe thấy một giọng âm trầm truyền vào: "Tôi sẽ phát biểu tuyên bố, không có quan hệ với ông."
Vừa dứt lời, cuối cùng lừa giận Thẩm Tu không che giấu được, đứng lên, căm tức nhìn ra cửa.
Thẩm Lương Xuyên mặc tây trang đen, từng bước trầm ổn đi đến.
Anh cõng ánh sáng, thân hình cao lớn đứng ở cửa, giống như che cản ánh nắng trong cả căn phòng.
Anh vừa về, Kiều Luyếnnhẹ nhàng thở ra, giống như là tìm được người đáng tin cậy.
Mà Hạ Diệp Hoa vừa rồi vẫn rất thẳng lưng, ngay lúc này, cũng giống như nới lỏng.
Nhưng hiển nhiên Thẩm không có cao hứng như bọn họ, tâm tình của ông lập tức trở nên kích động, nổi giận nói: "Nghịch tử! Mày còn dám trở về!"
Thẩm Lương Xuyên đi tới bọn họ trước mặt, mới chậm rãi nói chuyện: "Đây là nhà tôi, tôi muốn thì về."
"mày...!" Thẩm Tu bị anh làm tức.
Thẩm Lương Xuyên chợt mở miệng: "Nếu như ngài không có chuyện gì khác, mời rời đi."
Thẩm Tu hít sâu một hơi: "Nghịch tử! Sao mày nói chuyện với tao như thế? Có người nói chuyện với trưởng bối vậy sao?"
Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía ông: "Mẹ tôi nói rất đúng, tám năm trước các người ly hôn, quan hệ chúng ta đã đoạn tuyệt rồi. Cho nên, tôi không có cha."
"Mà... Mày đây là nguyền rủa tao!"
"Tùy ông nghĩ sao." Thẩm Lương Xuyên nhìn ra cửa: "Tôi sẽ lập tức tuyên bố, cho thấy tôi và Thẩm gia không có bất cứ quan hệ nào."
"Mọi người không phải người ngu! Thấy thanh danh Thẩm xí nghiệp liên lụy, tất cả mọi người sẽ âm thầm cười tao, mày..."
"Đây không phải là chuyện của tôi." Thẩm Lương Xuyên chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Tu, trong lời nói mang theo châm chọc: " Mời ông rời đi, không nên tự tiện xông vào nhà dân."
Thẩm Tu còn muốn nói gì, Thẩm Lương Xuyên liền nhíu mày: " Chuyện này náo ra, biệt thự gần đây của tôi có rất nhiều ánh mắt ký giả, ông còn muốn dính líu quan hệ vớ tôi sao?"
Một câu, triệt để dập tắt lửa giận của Thẩm Tu, ông hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chỉ Thẩm Lương Xuyên: "Chuyện này, mày nhất định phải cho tao một giải pháp! Nếu không... Hừ!"
Nói đến đây, dẫn theo một đám người, nghênh ngang rời đi.
Thẩm Tử Hào theo phía sau ông, lúc đi tới cửa, quay đầu nhìn Hạ Diệp Hoa một chút, cái nhìn kia bao hàm thương tâm, còn mang theo cười lạnh: " Lâu như vậy không thấy, không nghĩ tới gặp một lần, lại bị lợi dụng. Ba nói đúng, người phụ nữ này, tâm tư quá sâu!"
"Thẩm, Tử, Hào!" Thẩm Lương Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng, vừa muốn xông tới, liền bỗng dưng nghe được Tống Nguyên Hi kêu to một tiếng: "Dì!"
Mấy người quay đầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa hai tay run rẩy, chỉ Thẩm Tử Hào, bờ môi run rẩy, vừa rôi cai nhau với Thẩm Tu, một chút việc nhỏ cũng không có, nhưng giờ phút này bởi vì một câu của Thẩm Tử Hào, hai chân mềm nhũn ngã xuống!
"Mẹ!"
Thẩm Lương Xuyên kêu lên một tiếng, lao đến.
Nhưng Thẩm Tử Hào chỉ liếc nhìn bà một cái, quay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.