Lực chú ý của Kiều Luyến, căn bản cũng không có đặt ở trên hành động của áo sơmi hoa, mà chính là đặt ở trên lời nói.
Là anh...
Không phải anh Thẩm, chỉ đơn độc một chữ, cho nên người đàn ông trước mặt này là...
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, lông mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng, Lục Minh đã khẩn trương chui từ sau lưng anh ra: "Ai u, Tử Hào, sao cậu lại ở chỗ này a? Thật đúng là đúng dịp!"
Nói lời này, liền như không có chuyện gì xảy ra, đẩy cánh tay của áo sơmi hoa trên vai Kiều Luyến ra.
Áo sơmi hoa nhìn thấy Lục Minh, lập tức nhíu mày, nói chuyện vô cùng khó nghe: " Làm sao? Hiện tại anh ấy chỉ là một minh tinh nhỏ, anh còn muốn ở sau mông anh ấy lấy lòng hay sao? Làm anh ấy vui có gì tốt? Thật sự là không có tiền đồ!"
Lục Minh quay đầu nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, thấy anh cũng không có bởi vì câu nói này mà tức giận, ngược lại chỉ kéo Kiều Luyến bảo vệ sau lưng, cười nói: " Tử Hào, cậu đi theo tôi, vừa vặn chỗ tôi có một đồ tốt, cho cậu xem một chút ~ "
Áo sơmi hoa lại nhíu mày: " Lục Minh, anh trước kia theo đuôi anh tôi, hiện tại sao vẫn như thế? Đồ của anh có gì đáng xem? Ngược lại tôi và anh tôi, đã ba bốn năm không gặp mặt rồi? A..."
Anh ta nói đến đây, tiến lên một bước, giống như vô cùng thân mật với Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng Kiều Luyến lại có thể từ trong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577046/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.