Thẩm Lương Xuyên, rốt cuộc là ai?
Kiều Luyến còn không có nghĩ rõ ràng, Phạm Lộ đã ác nhân muốn kiện: "Còn có thể vì sao? Người này là ký giả nhỏ, lại thích viết tin lung tung! Mang tên tôi lên tin, chính là cô ta viết! Bây giờ cô ta tới là muốn khẩn cầu sự tha thứ của tôi. Thẩm ảnh đế, anh là tiền bối, đối phó dạng người như cao dán chó này, anh nói tôi phải làm sao?"
Nói đến đây, Phạm Lộ đã lộ ra một tia đắc ý.
Trong cái vòng này người nào không biết, Thẩm ảnh đế ghét nhất chó săn?
Cô ta không muốn ở trước mặt Lục thiếu ra vẻ mình rất ngang ngược, cho nên giao chuyện nào cho Thẩm ảnh đế, tiếp tay anh giết người tốt nhất!
Nghĩ tới đây, cô ta lộ ra nét mặt hưng phấn, quay đầu hung tợn nhìn Kiều Luyến một chút: " Tôi vốn định tha cho cô ta một lần, thế nhưng ai biết người phóng viên này còn vô cùng có cốt khí, xin lỗi cũng không có tâm."
"Ai, Thẩm ảnh đế, tôi biết anh và Lục thiếu là bạn tốt. Kỳ thật người khác viết linh tinh về tôi thì không có gì, chỉ là dính líu Lục thiếu, sẽ không tốt, Thẩm ảnh đế, anh cảm thấy thế nào?"
Phạm lộ làm ra bộ dạng xem kịch vui.
Lục Thiếu vội vàng cắt đứt cô ta: "Anh Thẩm luôn luôn không thích quản loại chuyện này, loại chuyện nhỏ này phiền anh ấy làm gì? Đuổi ký giả này đi, anh Thẩm, chúng ta tâm sự một chút..."
Nhưng một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tôi cảm thấy..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577044/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.