Chương trước
Chương sau
Thẩm Lương Xuyên, rốt cuộc là ai?
Kiều Luyến còn không có nghĩ rõ ràng, Phạm Lộ đã ác nhân muốn kiện: "Còn có thể vì sao? Người này là ký giả nhỏ, lại thích viết tin lung tung! Mang tên tôi lên tin, chính là cô ta viết! Bây giờ cô ta tới là muốn khẩn cầu sự tha thứ của tôi. Thẩm ảnh đế, anh là tiền bối, đối phó dạng người như cao dán chó này, anh nói tôi phải làm sao?"
Nói đến đây, Phạm Lộ đã lộ ra một tia đắc ý.
Trong cái vòng này người nào không biết, Thẩm ảnh đế ghét nhất chó săn?
Cô ta không muốn ở trước mặt Lục thiếu ra vẻ mình rất ngang ngược, cho nên giao chuyện nào cho Thẩm ảnh đế, tiếp tay anh giết người tốt nhất!
Nghĩ tới đây, cô ta lộ ra nét mặt hưng phấn, quay đầu hung tợn nhìn Kiều Luyến một chút: " Tôi vốn định tha cho cô ta một lần, thế nhưng ai biết người phóng viên này còn vô cùng có cốt khí, xin lỗi cũng không có tâm."
"Ai, Thẩm ảnh đế, tôi biết anh và Lục thiếu là bạn tốt. Kỳ thật người khác viết linh tinh về tôi thì không có gì, chỉ là dính líu Lục thiếu, sẽ không tốt, Thẩm ảnh đế, anh cảm thấy thế nào?"
Phạm lộ làm ra bộ dạng xem kịch vui.
Lục Thiếu vội vàng cắt đứt cô ta: "Anh Thẩm luôn luôn không thích quản loại chuyện này, loại chuyện nhỏ này phiền anh ấy làm gì? Đuổi ký giả này đi, anh Thẩm, chúng ta tâm sự một chút..."
Nhưng một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tôi cảm thấy..."
Ba chữ vừa ra, Lục thiếu hơi sững sờ, chợt kinh hỉ đứng đó.
Từ tám năm trước, sau khi Thẩm Lương Xuyên rời đi, liền không còn liên lạc với bọn họ, bộ dạng như hiện tại, là nhìn mặt mũi anh ta, dự định quản chuyện này sao?
Phạm Lộ cũng lộ ra vẻ kinh hỉ, lúc đầu cho là Thẩm Lương Xuyên sẽ cho mình một biện pháp trừng phạt ký giả này, lại tuyệt đối không ngờ rằng, lời của anh biến thành: "Cô ấy viết không sai."
Một câu rơi xuống, Phạm Lộ và Lục thiếu đều hơi sững sờ: " Hả?"
Thẩm Lương Xuyên híp mắt, hỏi lục thiếu: "Cậu không có kết hôn?"
Lục thiếu không rõ ràng cho lắm: " Có kết!"
"Vậy cô ta không phải là tiểu tam sao?"
Lục thiếu:...
Phạm lộ:...
Cái lời này, vì sao cảm giác có điểm gì là lạ?
Trong nháy mắt Phạm Lộ cười có chút miễn cưỡng: "Cái này, Thẩm ảnh đế, cũng không thể nói như vậy, đây đều là chuyện riêng của tôi, sao cô ta có thể đem tên của tôi viết lên? Đây là xâm phạm danh dự của tôi nghiêm trọng! Cho nên, chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng! Nhưng kỳ thật con người của tôi rất khoan dung đại lượng, chỉ cần cô ta quỳ xuống xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cô ta lần này. Như vậy, anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, một cỗ lãnh ý phóng thích ra ngoài.
Muốn để Kiều Luyến quỳ xuống trước cô ta sao?
Cô ta cũng xứng!
Lục thiếu lúng túng nuốt ngụm nước miếng, liền lên trước một bước: " Không để ý cô ta nữa, một ký giả nhỏ mà thôi. Anh Thẩm, một mình anh tới sao? Sao lại không mang chị dâu tới? Anh thật không có lòng! Kết hôn cũng không cho chúng tôi biết, đến bây giờ, chúng tôi cũng không nhận ra chị dâu là ai!"
Lục thiếu thuần túy là chuyển nói chuyện khác.
Thật không nghĩ đến vừa nói, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh lùng: "Bây giờ cậu đã quen biết."
Lục thiếu sững sờ.
Thẩm Lương Xuyên đi đến bên cạnh, kéo cánh tay Kiều Luyến lại, ánh mắt của anh để cho người ta không rét mà run: " giới thiệu một chút, đây là bà xã của tôi, Kiều Luyến."
Lại mở miệng với Kiều Luyến: "Lục Minh."
Một câu đơn giản lưu loát, lại làm cho gian phòng yên tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.