Trên sàn nhà phòng vệ sinh, vừa rồi bị nhân viên đổ nước rửa, hiện tại đang đi tìm thứ lau dọn.
Đổ nước rửa trên mặt đất, vô cùng trơn.
Cho nên, mới có thể để bảng, nhắc nhở mọi người.
Tôn Lập Nam trực tiếp bị trượt, ngã bịch một cái!
Quần áo trên người, cũng bị làm bẩn, mà... Vì mấy thứ bẩn trên đất, còn có mùi lạ?
Giống như là...
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy nhân viên vệ sinh đi tới: "Tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ? Mau dậy đi!"
Được nhân viên dọn dẹp đỡ, Tôn Lập Nam đứng lên: "Đây là cái gì?"
Nhân viên dọn dẹp mở miệng nói: "... Vừa rồi có khách uống nhiều quá, nên nôn..."
"Ọe!" Tôn Lập Nam nghe nói như thế, kém chút muốn nôn!
Mùi trên người quả thực là quá nặng, để anh ta vội vàng cởi âu phục ra, thế nhưng trên quần còn có...
Anh ta cũng không thể cởi quần?
Anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Uống nhiều thì mấy người phải dọn dẹp sạch sẽ chứ!"
"Cái này, tôi vừa dọn dẹp qua, không phải là đi đổi nước sao?"
"Vậy mấy người không thể dựng tấm bảng, nhắc nhở một chút sao?" Tôn Lập Nam buồn bực nói, "Quán mấy người, đúng là không có trách nhiệm!"
Nhân viên vệ sinh muốn khóc: " Tôi có để, anh xem, ở chỗ này? ~ "
Tôn Lập Nam nhìn theo nhân viên chỉ, liền phát hiện vị trí đặt tấm bảng, không biết lúc nào bị dời sang bên cạnh.
"Mẹ nó! Người nào thất đức như vậy!"
-
Kiều Luyến ở trong phòng, kỳ thật có chút đứng ngồi không yên.
Thẩm Lương Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577021/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.