Kiều Luyến ngồi trong xe, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Cô mở miệng: "Chủ thuê nhà..."
"Lần sau là ngày nào?"
Lời nói bỗng nhiên bị đánh gãy.
Cô không nhịn được phì một tiếng, cười ra tiếng.
"Anh yên tâm đi, em sẽ không gần tôn tử."
"Vì sao?"
"Bởi vì em không muốn..."
Lời nói bỗng im bặt, Kiều Luyến kịp thời phanh lại.
Lời muốn nói lại thôi, để Thẩm Lương Xuyên kiên nhẫn lắng nghe.
Kiều Luyến mím môi, muốn mượn cớ, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên, lời vừa tới miệng, biến thành: "Những chuyện kia, em không muốn nhắc lại."
Cô quả nhiên có ẩn tình!
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, chẳng qua cũng đúng, một đại gia tiểu thư, bỗng nhiên chán nản, trong đó khẳng định đã trải qua rất nhiều chua xót.
Cô không muốn nói, anh cũng không buộc cô.
Thẩm Lương Xuyên nhìn về phía trước, chủ động nói sang chuyện khác: "Chuyện nhà ở, em không cần phải để ý đến, để bọn họ an tâm huấn luyện, anh qua tìm chủ thuê mua nhà."
Kiều Luyến gật đầu.
Tuy khả năng giá cả cao một chút, thế nhưng có thể không dời đi thì tốt nhất.
Cô nhìn ra phía ngoài, phát hiện xe đang đi về phía vùng ngoại thành, lập tức mở miệng: "Chúng ta đi đâu?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Em còn không có ăn cơm."
Cho nên, đây là mang cô đi ăn cơm sao?
Lúc cô đang kinh ngạc, chợt chú ý tới, biển số chiếc xe sau lưng!
Cô nhất thời sợ ngây người, sao Tôn Lập Nam cũng đi theo hả?
Nghĩ như vậy, cô liền nhíu lông mày.
Hàng năm Thẩm Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577019/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.