"Hoa? Hoa gì?" Kiều Luyến vô thức hỏi thăm.
Sau khi hỏi thăm, đột nhiên cảm giác được không thích hợp...
Hoa... Tấm thiệp...
Cô bỗng nhiên sững sờ, "Anh nói cái gì? Hoa và trà chiều đó, là anh tặng?"
Tôn Lập Nam dương dương đắc ý: " là tôi, Luyến Luyến, tiểu Luyến, em..."
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến không nhịn được tức hổn hển mở miệng: "Ôi chời Tôn Tử, anh hại tôi thảm rồi!"
Lời này rơi xuống, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Cô đứng trong phòng, cũng cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua!
Suy nghĩ một chút, cô ở trên xe ngôn loạn ngữ, trách không được Thẩm Lương Xuyên không trả lời cô!
Đoán chừng hiện tại, người đó bị chọc tức.
Kiều Luyến vỗ vỗ miệng của mình, thật sự là miệng tiện, làm sao nói những cái kia!
Đang suy nghĩ, cửa phòng vang lên một tiếng, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ, bỗng nhiên xoay người lại, lúc này mới phát hiện, lúc này sắc mặt Thẩm Lương Xuyên, nào có thẹn thùng trầm mặc, rõ ràng mưa gió nổi lên!
Cô kéo ra khóe miệng, liền thấy anh đưa điện thoại cho cô, khẽ gật đầu với Kiều Dịch, lịch sự mở miệng: "Nhà hàng này đồ ăn cũng không tệ lắm, chút nữa cậu có thể nếm thử, nhìn xem phù hợp khẩu vị không."
Kiều Dịch gật đầu cười: " Cám ơn anh rể."
Thẩm Lương Xuyên mím môi, nhìn thoáng qua Kiều Luyến, chợt đi tới.
Kiều Luyến giật nảy mình, bỗng nhiên lui về sau một bước.
Cử động này, để Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, cô lập tức không dám nhúc nhích.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576994/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.