Chương trước
Chương sau
Lưu Chí Hưng đứng lên, cảnh cáo nhìn Kiều Luyến: "Tiểu Luyến, đã thân là nhân viên công ty, phải phục tùng sắp xếp của công ty, cô thấy tôi nói đúng hay không?"
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, gạt ra một chữ từ trong kẽ răng: "Đúng."
Lưu Chí Hưng gật đầu: " tốt, tan họp!"
Hắn ta chắp tay sau lưng rời đi, Tô Mỹ Mỹ nhíu mày, tươi cười đi qua trước mặt Kiều Luyến, đắc ý mở miệng nói: "À, đúng rồi, Kiều Luyến, hiện tại tôi đã không phải là người tổ 2, tổng biên lại triệu hồi tôi qua tổ 1, vị trí của tôi, xin cô thu dọn giúp tôi, mặt khác, lau sạch một chút!"
-
Giữa trưa, tất cả mọi người đi ra ngoài ăn cơm.
Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu, lấy đồ từ phòng chứa đồ, bắt đầu làm việc.
Chờ đến khi quét sạch sẽ, bọn họ đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, Tô Mỹ Mỹ liền đi giày cao gót tới, cô ta đứng ở vị trí của mình nhìn một chút: "Tôi nhìn cái bàn còn không sạch sẽ lắm? ~ Lau thêm mấy lần."
Nói đến đây, cổ tay khẽ đảo, cà phê bưng trong tay, nhất thời giội đầy đất!
"Ai u, thật sự không có ý tứ! Tôi sơ ý một chút, trượt tay!"
Cô ta cười híp mắt nhìn Kiều Luyến: "Làm phiền mấy người lau sạch đi."
Trên đất văn phòng bọn họ phủ lên tấm thảm thật dày, cà phê vẩy phía trên, đi giặt cũng là đại công trình!
Thi Niệm Diêu thở phì phò nhìn cô ta chằm chằm: " Cô cố ý!"
Tô Mỹ Mỹ cười: "Đúng vậy, là tôi cố ý. À, Thi Niệm Diêu, đã sớm nói qua với cô, đi theo Kiều Luyến không có quả ngon để ăn!"
Cô ta nói đến đây, ưu nhã để cốc lên bàn, quay người, muốn đi.
Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu liếc nhau, hai người ăn ý bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, trực tiếp dùng sức rút thảm lại!
Tô Mỹ Mỹ còn chưa đi ra khỏi thảm, hai người vừa dùng lực như thế, cô ta lảo đảo một cái, cả người bổ nhào về phía trước, ngã một cái!
Kiều Luyến tiến lên một bước, bưng tách cà phê cô ta vừa mới để lên bàn, đem cà phê chưa có đổ hết, llập tức giội lên người Tô Mỹ Mỹ!
Tiếng kêu bén nhọn, bỗng nhiên vang lên: "A!"
Hai cánh tay Tô Mỹ Mỹ chống đỡ trên mặt đất, hung tợn quay đầu: " Kiều Luyến, cô làm gì vậy?"
Kiều Luyến vỗ vỗ tay của mình, chớp mắt vô tội: "À, không có ý gì, trượt tay."
Tô Mỹ Mỹ:...
Tô Mỹ Mỹ tức giận sắc mặt tái xanh, nhưng giờ phút này, một mình cô ta, muốn đối mặt với Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu, nếu như động thủ, đều ăn thiệt thòi!
Cô ta đành phải nuốt xuống một hơi này, hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Luyến một chút.
Kiều Luyến cười: "Nếu như tôi là cô, sẽ mau về nhà thay quần áo."
Hôm nay Tô Mỹ Mỹ mặc váy màu trắng, mặc trời đông lạnh, thế nhưng trong văn phòng mở đủ ấm, cô ta thích chưng diện, quần áo rất ít ỏi, ướt vậy, liền hiện ra nội y như ẩn như hiện...
Tô Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh hô một tiếng: "Cô!"
Sau đó liền bưng bít chính mình, chạy đi.
Cửa phòng lập tức bị đóng, Kiều Luyến quay đầu, đối mặt với Thi Niệm Diêu, tiếpđó cười ha ha.
Cười xong, Thi Niệm Diêu liền phát sầu nhìn thảm: "Cái này làm sao giặt!"
Kiều Luyến khoát tay: "Đây cũng không phải việc chúng ta làm được, nhất định phải tìm chuyên gia dọn dẹp của công ty đến làm. Đi, đi ăn cơm."
Hai người ăn cơm trưa trở về, buổi chiều chợt phát hiện, tin tức của tổ 1, đưa tới sóng to gió lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.