Lưu Chí Hưng đứng lên, cảnh cáo nhìn Kiều Luyến: "Tiểu Luyến, đã thân là nhân viên công ty, phải phục tùng sắp xếp của công ty, cô thấy tôi nói đúng hay không?"
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, gạt ra một chữ từ trong kẽ răng: "Đúng."
Lưu Chí Hưng gật đầu: " tốt, tan họp!"
Hắn ta chắp tay sau lưng rời đi, Tô Mỹ Mỹ nhíu mày, tươi cười đi qua trước mặt Kiều Luyến, đắc ý mở miệng nói: "À, đúng rồi, Kiều Luyến, hiện tại tôi đã không phải là người tổ 2, tổng biên lại triệu hồi tôi qua tổ 1, vị trí của tôi, xin cô thu dọn giúp tôi, mặt khác, lau sạch một chút!"
-
Giữa trưa, tất cả mọi người đi ra ngoài ăn cơm.
Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu, lấy đồ từ phòng chứa đồ, bắt đầu làm việc.
Chờ đến khi quét sạch sẽ, bọn họ đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, Tô Mỹ Mỹ liền đi giày cao gót tới, cô ta đứng ở vị trí của mình nhìn một chút: "Tôi nhìn cái bàn còn không sạch sẽ lắm? ~ Lau thêm mấy lần."
Nói đến đây, cổ tay khẽ đảo, cà phê bưng trong tay, nhất thời giội đầy đất!
"Ai u, thật sự không có ý tứ! Tôi sơ ý một chút, trượt tay!"
Cô ta cười híp mắt nhìn Kiều Luyến: "Làm phiền mấy người lau sạch đi."
Trên đất văn phòng bọn họ phủ lên tấm thảm thật dày, cà phê vẩy phía trên, đi giặt cũng là đại công trình!
Thi Niệm Diêu thở phì phò nhìn cô ta chằm chằm: " Cô cố ý!"
Tô Mỹ Mỹ cười: "Đúng vậy, là tôi cố ý. À, Thi Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576990/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.