Cái này vừa nói, Kiều Luyến liền nghe trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng rất nhỏ, tiếp đó cửa bị mở ra.
Cô đè chốt cửa lại, lớn tiếng mở miệng phản bác: "Anh nói nhăng gì đấy? Đó là lúc ba bốn tuổi rồi!"
"Tôi mặc kệ, khi còn bé em còn níu lấy tôi hỏi em trai nhỏ đau, hiện tại em phải phụ trách!"
Kiều Luyến:... Cái Tôn Lập Nam này, làm sao tám năm không thấy, càng khác hơn?
Quả thực là bó tay rồi!
Suy nghĩ một chút bộ dạng của Thẩm hẹp hòi lúc này, cô thật hận không thể tìm cây kim, vá miệng tên này!
Cô kéo ra khóe miệng: " Đừng nói lung tung. Cái kia, anh vội sao?"
Tôn Lập Nam căn bản là nghe không ra lời ngầm: " Không vội!"
Coi như bận, cũng nhất định phải thong thả!
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng lần nữa: "Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi còn có chuyện, muốn về nhà trước."
Tôn Lập Nam nghi hoặc: " Em muốn đi rồi hả?"
Kiều Luyến gật đầu.
"Vậy tôi đưa em đi."
Kiều Luyến:...
Nghĩ đến Thẩm ảnh đế trong phòng vệ sinh, cô lập tức gật đầu: " Được, vậy bây giờ chúng ta liền đi."
Xách túi của mình, dắt Tôn Lập Nam ra cửa.
"Luyến Luyến, em sẽ không phải là thẹn thùng chứu? Kỳ thật cũng không có gì, em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, trên mông em còn có nốt ruồi? ~~ "
"... Im miệng!"
Chờ đến khi tiếng trong phòng biến mất, cửa phòng vệ sinh mới bị mở ra.
Mặt mũi Thẩm Lương Xuyên tràn đầy âm trầm.
Trên mông có nốt ruồi?
Sao anh không biết!
-
Tôn Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576984/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.