Kiều Luyến hô lên một câu như vậy, tất cả cảm xúc đều giống như được phát tiết.
Cô ôm chăn, ngăn cản chật vật của mình, sau đó liền nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Anh đứng ngược ánh sáng, để cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng có thể cảm giác được, lửa giận của anh lúc này, đã lắng xuống.
Anh dựa vào cái gì phát cáu với mình? Rõ ràng bị thương tổn, là cô!
Kiều Luyến cứ theo dõi anh vậy.
Liền thấy anh mở miệng ngập ngừng, do dự thật lâu, mới phun ra một câu: "Tôi... Sẽ không ly hôn với em."
Lời nói trầm thấp, nói làm cho lòng người phát lạnh.
Kiều Luyến xùy cười một tiếng, nghiêng đầu qua, không nhìn anh nữa.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, bày ra một loại không khí quỷ dị.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm màu sắc trên chăn, không nói một lời.
Qua không biết bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng bước chân của anh đi xa, cô quay đầu, liền thấy anh đã mặc xong quần áo, đi ra khỏi phòng.
"Bịch."
Cửa phòng đóng lại, nước mắt ủy khuất lại tuôn ra hốc mắt.
Kiều Luyến duỗi tay áo ra, dùng sức lau.
Khóc cái gì? Không có tiền đồ!
Không phải sớm biết, kỳ thật đối với anh mà nói, chính mình chẳng phải là gì?
Hiện tại, anh ngay cả một câu giải thích đều không có, cứ như vậy rời đi...
Nhưng chí ít, về sau chuyện giống như hôm nay, sẽ không phát sinh nữa!
Mà bây giờ, việc cô cần phải làm là để cho mình trở nên lớn mạnh, không để bị người tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576942/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.