Một câu, long trời lở đất.
Thẩm Lương Xuyên cảm giác giống như sẫm chớp giữa trời quang, đứng yên tại chỗ.
Anh không thể tin người phụ nữ trước mặt.
Cô bình thường đối mặt với mình, luôn luôn khúm núm, mang theo nịnh nọt, nhưng giờ phút này, nụ cười không còn sót lại chút gì, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, ánh mắt nhìn anh, lạnh lùng giống như đang nhìn một người xa lạ.
Mà câu tuyệt tình kia, nói nhẹ như vậy, phảng phất như là nói với anh "Ăn sáng" thôi vậy.
Dáng vẻ Kiều Luyến như vậy, để anh cảm giác lạ lẫm.
Loại cảm giác này, giống nhau tám năm trước!
Anh căng thẳng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ở sâu trong nội tâm xông ra vô số cảm xúc.
Ba phần phẫn nộ, ba phần kinh ngạc, bốn phần khổ sở!
Anh lại bị cô phản bội lần nữa!
Lần này so với tám năm trước, càng thêm đau lòng.
Anh không nói gì, chỉ thấy cô siết chặt văn kiện trong tay, tiến lên một bước, móc từ trong túi ra một cái thẻ, đưa tới trước mặt anh, chậm rãi mở miệng nói: "Trong này là hai trăm vạn, tôi tính trả lại anh."
Một câu, lại để cho tròng mắt anh co rụt lại.
Cho nên, lấy thân phận của Vong Xuyên, muốn hai trăm vạn với anh, chính là vì cái này?
Lúc đó, anh không phải chưa từng hoài nghi, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn cảm thấy cô bởi vì lo lắng bệnh tình em trai.
Anh lo lắng cô bời vì hai trăm vạn khó xử, đè xuống hoài nghi trong lòng, đem tiền cho cô, đồng thời dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576925/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.