Xe chạy trên đường cao tốc được hơn ba giờ, cuối cùng đi đến bờ biển Tần Hoàng Đảo.
Kiều Luyến theo Thẩm Lương Xuyên xuống xe, đi trên bờ cát, sau cùng, Thẩm Lương Xuyên dừng bước.
Kiều Luyến nhìn anh, không rõ ràng cho lắm.
Thẩm Lương Xuyên lại chỉ ra biển: "Nhìn."
Kiều Luyến nhìn theo anh chỉ, chỉ thấy biển rộng mênh mông, không thấy gì cả.
Cô đang muốn hỏi nhìn cái gì, chợt bị phong cảnh phía xa hấp dẫn ánh mắt.
Nước biển xanh biếc, uyển như tơ lụa, gợn sóng lướn qua, dưới ánh mặt trời, ánh nước lưu động.
Nơi xa, nước biển và bầu trời hòa làm một thể, hoàn toàn mờ mịt.
Gió thổi qua, kích thích sóng biển, nhưng vô luận sóng gió lớn bao nhiêu, sau cùng đều bình tĩnh lại.
Biển rộng có khí thế, có ý chí bao dung vạn vật.
Đứng trên bờ cát, những uất khí của Kiều Luyến trong vông việc, ở trước mặt biển rộng mênh mông, trở nên không có ý nghĩa.
Cô đột nhiên sinh ra một loại khí thế dồi dào.
Mất việc rồi thì thế nào? Lại tìm là được!
Đời này, cô phải hoàn thành mục tiêu, khẳng định phải hoàn thành.
Mấy năm tháng này, để lòng của cô, dần dần bình tĩnh, không phục hồi nôn nóng như cũ.
Lẳng lặng đứng đó, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, có một ý niệm trong đầu, bỗng nhiên thoáng hiện trong lòng.
Cô không thể tin mở to hai mắt nhìn: " Thẩm Lương Xuyên, anh dẫn tôi tới nơi này..."
Sẽ không phải là...
Một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576878/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.