Kiều Luyến không thể tin nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh, nghe lời Kiều Luyến, lúc này anh mới chậm rãi nhấc mắt, không có giải thích, chỉ là mở miệng: "Lên xe."
Kiều Luyến ngoan ngoãn lên ghế lái phụ.
Vừa ngồi lên, bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ máu chảy thành sông hôm qua, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện, nơi này để cái đệm đỏ.
Cái màu sắc này, đều không phối hợp với xe.
Mà lại đỏ thẫm, ngược lại có chút giống máu.
Cho nên, anh đây là nói với mình, cái đệm này, không cần sợ làm bẩn sao?
Cô kéo ra khóe miệng, không được tự nhiên ho khan một cái, sau đó mới nhìn Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Cái kia, anh chờ chỗ này bao lâu rồi?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ trả lời: "Không bao lâu, vừa vặn ăn cơm gần đây."
Ăn cơm gần đây, có thể ăn trên bốn giờ sao?
Cô đang định tiếp tục hỏi thăm, chợt thoáng nhìn lỗ tai anh có chút đỏ lên.
Đây là... ngại sao?
Cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ cảm thấy một dòng nước ấm, xẹt qua trái tim.
Hôm qua anh mang cô tới tiệc sinh nhật của Mạc Tây Thừa, khuya về nhà, mang nước đường đỏ cho cô, hôm nay lại cố ý chạy tới đón cô về nhà...
Những thứ này, để cho cô không thể ức chế nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Một người đàn ông, đối với cô tốt như vậy, có phải hay không...
Không được, không thể nghĩ lung tung.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, ngăn chặn ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576871/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.