Một câu rơi xuống, không khí trong phòng, nhất thời có chút ngưng lại.
Lúc này Kiều Luyến mới hận không thể cho mình một cái tát.
Đang tốt nói đến đây cái làm gì?
Suy nghĩ một chút lời Hạ Diệp Hoa nói, mối tình đầu Thẩm Lương Xuyên phản bội anh, từ bỏ anh, như vậy... Khẳng định là anh kiêng kị người khác nói ra!
Cô cúi đầu xuống, vội vàng nói sang chuyện khác, "Cái kia, kỳ thật, tôi..."
"Cô ấy là một cô gái rực rỡ."
Một câu thản nhiên, để cho cô hơi sững sờ, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.
Anh vậy mà nguyện ý nói với cô về mối tình đầu của anh sao?
Ánh mắt anh rất sâu, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc phức tạp bên trong, lại có thể khiến người ta nhìn ra, lúc này anh rất nghiêm túc.
Cô ngây ngẩn cả người, không nói chuyện, bình tĩnh nhìn anh: " Anh rất yêu cô ấy sao?"
Rất yêu cô sao?
Thẩm Lương Xuyên chậm rãi cúi thấp đầu xuống, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh đứng lên: "Em nên ngủ."
Lời này rơi xuống, liền đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Kiều Luyến vẫn nhìn chằm chằm phía sau anh, có lẽ là ánh đèn, cô luôn cảm thấy, giờ phút này anh lộ ra sự tịch mịch.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, ngăn cách tầm mắt của cô, lúc này cô mới ý thức được, đang tốt mà, tại sao não cô co lại, đến hỏi anh về mối tình đầu!
Cô vỗ vỗ đầu của mình, tiếp tục nằm ở trên giường.
Không biết vì sao, trong đầu luôn luôn thoáng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576866/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.