Chương trước
Chương sau
Trên cái thế giới này, chơi game có thể thắng nổi cô, năm đó chỉ có Tử Xuyên.
Thậm chí có thể nói, cô chơi game, đều là Tử Xuyên mang ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu chỉ là tùy tiện chơi đùa, càng về sau trầm mê, đến sau cùng, trở thành cao thủ trong cao thủ, thậm chí đem chơi game trở thành một loại theo đuổi của cuộc sống.
Kiều Luyến nhếch khóe môi, cho nên, có lẽ ở phương diện khác cô cũng không sánh nổi Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng nói tới chơi game, đây tuyệt đối làđiểm mạnh của cô.
Thắng anh, sau đó anh liền không nói nữa chứ?
Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Anh vừa tắm xong, trên người trùm khăn tắm, lộ ra cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một chiếc đèn ngủ mờ nhạt, để da thịt của anh, tản ra ánh sáng màu mật ong.
Mặt của anh giống như điêu khắc thành thần, ngũ quan tinh xảo đến người thần phẫn nộ.
Hình dáng gương mặt rõ ràng, lộ ra kiên nghị.
Cho nên, dù bộ dạng anh đẹp vậy, chưa từng có sự ẻo lả, cả người cho người ta thấy cảm giác mạnh mẽ.
Ánh sao ngoài cửa sổ, hôm nay là ngày BJ ít khi không có sương mù.
Nhưng giờ phút này, Kiều Luyến lại không kịp thưởng thức những cảnh đẹp kia, bời vì, với cô mà nói, ngôi sao đẹp nhất trên thế giới này, ở trước mặt cô.
Ngôi sao này, trong thời gian cuộc đời cô tối tăm nhất, chỉ rõ phương hướng cho cô.
Cho nên, cô đối với Thẩm Lương Xuyên có một loại sùng bái, loại tình cảm kia, để cho cô đối mặt với Thẩm Lương Xuyên, luôn luôn cảm thấy thấp bé.
Kiều Luyến cô từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là cô gái được chiều chuộng, chỉ tay năm ngón, dù về sau gia tộc suy tàn, cô cũng chưa từng nhân nhượng với ai như vậy, ngoại trừ Thẩm Lương Xuyên.
Cho nên, trong nội tâm cô thật ra là có chút oán trách.
Hiện tại, cô muốn dùng thân phận của Vong Xuyên, giáo huấn người này một chút, cũng coi như tìm cho mình về chút mặt mũi.
Nghĩ tới đây, cô liền nhất thời hưng phấn.
Không biết đợi lát nữa, Thẩm Lương Xuyên bị mình đánh thua, có thể tức khóc hay không?
Cô hào hứng nhìn về phía anh, đã thấy thần sắc anh vẫn nhạt nhẽo như cũ, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc, dáng vẻ định thần này, để Kiều Luyến không nhịn được cười mờ ám.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ.
Đợi lát nữa cho anh thua tới quần cũng không có!
Cô nghĩ toan tính, sau đó nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm Lương Xuyên, Vong Xuyên là nữ MC trờ chơi, chơi game rất lợi hại, anh có dám chơi hay không?"
Không phải chơi hay không, mà chính là có dám hay không, cái này rõ ràng là kế khích tướng.
Cũng không tin người đàn ông này sẽ cự tuyệt.
Quả nhiên, anh ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt đen thâm thúy, tản ra sự phức tạp, đây là sợ hãi sao?
Vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy anh trả lời: "Được. Lúc nào?"
Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!
Nhưng bây giờ đánh, chẳng phải bại lộ sao?
Tròng mắt Kiều Luyến đảo lòng vòng, đánh giá gian phòng.
Làm sao có thể không cho anh phát hiện mình chơi game nhỉ, lại có thể thấy được dáng vẻ anh xấu mặt?
Thật là một vấn đề xoắn xuýt.
Kiều Luyến đứng lên, đi vào phòng tắm: "Trời tối ngày mai đi."
Lời này rơi xuống, cô liền khép cửa phòng lại, cởi quần áo trên người ra.
Bời vì trên người còn có miệng vết thương, cho nên cô không thể tắm dội, chỉ có thể cầm khăn mặt lau một chút, cô nhìn vào gương, lau chùi cho mình một chút, thế nhưng trên lưng, làm sao cũng không lau được.
Chính là đang xoắn xuýt, bỗng nhiên cửa phòng tắm bị đẩy ra, Kiều Luyến giật nảy mình, quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đi đến.
Cô lập tức hoảng sợ cầm lấy khăn tắm bao lấy thân thể: "Anh vào làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.