Kiều Luyến không thể tin nhìn Thẩm Lương Xuyên, cảm thấy... Thật sự là bê đá đập lên chân mình!
Cô ngập ngừng, há miệng ra lần nữa, muốn nói gì đó cự tuyệt anh, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của anh, làm sao cũng nói không nên lời.
Suy nghĩ một chút, không cam lòng mở miệng: "Cái kia, tôi chưa thấy qua cô ấy..."
"Nhưng cô ta đối với em, như bạn tri kỷ đã lâu, tôi nghĩ, cô ta sẽ thật vui khi nhìn thấy cô."
Bốn chữ bạn tri kỷ đã lâu, Thẩm Lương Xuyên nhấn mạnh, để Kiều Luyến thật hận không thể cắn xuống đầu lưỡi của mình!
Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm, muốn xem lời này của anh, rốt cuộc là bởi vì nhìn ra cái gì, hay là tất cả đều là trùng hợp.
Thế nhưng công phu người rất tốt, trên mặt vẫn gió thổi mây bay như cũ, để cho cô không nhìn ra bất kỳ cái gì.
Được rồi!
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Cô mở miệng qua loa: " Vậy tôi thử một chút."
Thẩm Lương Xuyên liếc cô một cái, thản nhiên cúi đầu, tiếp đó mới mở miệng nói: "Nhờ em rồi."
Kiều Luyến nghe nói như thế, vội ngẩng đầu lên.
Nhờ em rồi sao?
Đây chính là câu khách khí nhất mà Thẩm Lương Xuyên nói với cô.
Cô chớp mắt, không nhịn được mở miệng: "Vong Xuyên đối anh, thật sự quan trọng như vậy sao?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Phục vụ đi tới, để đồ ăn trong tay lên bàn, nói chuyện bị cắt ngang.
Chờ đến khi phục vụ rời đi, Kiều Luyến cầm đũa, đang định qua gắp một con cá chiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576843/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.