Tiểu Kiều...
Kiều Luyến lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Cô cảm thấy nhất định là mình nghe nhầm rồi, hoặc là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, thế là ngây ngốc trợn to mắt nhìn vào anh.
Thẩm Lương Xuyên lại cầm lấy một cốc nước ở bàn bên cạnh, đưa tới bên miệng cô: " Tiểu Kiều, uống nước."
Lại là tiểu Kiều.
Kiều Luyến thở dài một cái, nằm ở trên giường, vỗ vỗ đầu của mình: "A, sao lại ngủ không tỉnh rồi."
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm người bệnh trên giường, khóe miệng khẽ động một cái, nước đưa đến bên miệng Kiều Luyến: "Há mồm."
Kiều Luyến nhìn anh, không nhúc nhích.
Thẩm Lương Xuyên: "Không há mồm sao?"
Sao ở trong mơ anh cũng hung ác như thế?
Anh cho là vẫn ở trong hiện thực, chính mình biết sợ anh sao?
Cô nhất thời nhếch miệng: "Không mở!"
Lời này rơi xuống, chỉ thấy anh bỗng nhiên uống một hớp nước, tiếp đó cúi đầu xuống, trực tiếp ngăn chặn môi cô.
"Ưm..."
Kiều Luyến không thể tin nhìn anh, khi sự ấm áp tiến vào, lúc này cô mới bỗng nhiên kịp phản ứng, cái này... Không phải trong mơ.
Đây là thật sao?
Đút xong ngụm nước, Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bộ dạng ngây ngốc của cô: "Há mồm không?"
Kiều Luyến vội ngồi xuống.
Bời vì động tác quá mau, động vào vết thương, cho nên cô hít vào một hơi.
Thẩm Lương Xuyên vội vàng đỡ cô.
Một giây sau, tay Kiều Luyến đặt ở trên trán của anh, tự nhủ: "Không có phát sốt!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Cho nên, cô cảm thấy cử chỉ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576830/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.