Khi đối phương nghe điện thoại, đôi mắt của cô lập tức sáng lên, giống như chờ đợi, lại như nhẹ nhàng thở ra.
Hôm qua chờ đợi một đêm, để cho cô cảm thấy trong lòng ủy khuất muốn khóc, nhưng lại dữ dằn mở miệng: "Tử Xuyên, anh chết ở đâu rồi hả? Anh có biết không, em..."
"Tiểu Kiều."
Tiếng anh cắt ngang cô.
Chỉ hai chữ, lại để cho lòng Kiều Luyến dâng lên một dự cảm không tốt.
Cô ngừng nói, giống như là sợ nghe được lời kế tiếp của anh, cô lại mở miệng cười nói: "Tử Xuyên, anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện rồi hay không?"
Vừa cười, nước mắt liền lăn xuống: " Tử Xuyên, anh tới gặp em có được hay không."
Cô nói xong những này, đối phương trầm mặc, một lát sau, anh cho đoạn tình cảm lưu luyến của họ một câu: "Tiểu Kiều, không gặp nữa."
"Tút tút tút..."
Lời này rơi xuống, anh cũng không cho cô một cơ hội nói chuyện nữa, liền cúp điện thoại.
Kiều Luyến trực tiếp ngu ngơ tại chỗ.
Cô mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn điện thoại di động của mình, cắn môi mở miệng nói: "Cái gì mà không gặp nữa, anh nói không gặp thì không gặp sao?"
Cô lại gọi điện thoại cho anh, điện thoại vừa thông, liền cúp máy.
Lại gọi tới, đã tắt máy.
Anh lại tắt máy...
Kiều Luyến ngơ ngác nhìn điện thoại di động của mình, khóc không thành tiếng.
Thời gian tuổi trẻ, tùy ý làm bậy, một phần tình yêu không thể nắm lấy, để cô cảm giác giống như long trời lở đất.
Lời của mẹ vang lên bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576825/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.