Một câu tra hỏi đột nhiên xuất hiện, để bước chân Thẩm Lương Xuyên dừng lại, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía cô.
Kiều Luyến bị nhìn có chút chột dạ, cúi đầu.
Cô thật sự là váng đầu, sao có thể hỏi ra loại vấn đề này?
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn mặt không thay đổi nhìn mình chằm chằm như cũ, dáng vẻ đó, giống như khổ não trả lời thế nào?
Cô vội vàng dời đề tài: " Thẩm, Thẩm tiên sinh... Anh ăn cơm chưa?"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Kiều Luyến chốc lát: "Chưa."
Kiều Luyến chỉ nồi: " Vậy... anh muốn ăn mì không? Giúp việc trong nhà đều qua nhà 18 rồi, bọn họ phải tới bảy giờ mới có thể đưa cơm tới, cái kia..."
"Được."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Lương Xuyên đã trả lời.
Kiều Luyến sững sờ, câu nói này của cô kỳ thật chỉ là một câu khách sáo.
Cô còn chưa quên, một tô mì lần trước làm cho đối phương không vui.
Cô nấu khó ăn, cũng không cần thiết cho sắc mặt đó?
Kiều Luyến cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi nấu khả năng không tốt lắm..."
"Ăn ngon..."
Tâm Kiều Luyến nhấc lên, một sự mừng rỡ chiếm cứ trong lòng.
Thẩm Lương Xuyên khen mì cô ăn ngon sao?
Ý nghĩ này mới ra, liền nghe thấy lời kế tiếp "... Mới là lạ."
Kiều Luyến:...
Thẩm Lương Xuyên tiến lên: "Cô trực tiếp cho thịt băm và rau vào mì cùng lúc, mùi thịt tanh không thôi, rau cũng dễ dàng bị nát."
Nhìn đối phương bắt bẻ chính mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576815/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.