Xe lẳng lặng dừng đó, bên đường phố, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên xe, lộ ra tịch mịch hoang vu như thế.
Thẩm Lương Xuyên không biết tại sao mình lại lái xe về đây.
Cửa sổ xe mở ra, ánh mắt của anh nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía phòng ngủ chính lầu hai.
Ánh đèn ở đó mở lên, điều này nói rõ, Kiều Luyến đã tan việc.
Bây giờ cô đang làm gì?
Chính mình muộn như vậy còn chưa có về nhà, thậm chí không có bàn giao gì, sao cô không gọi điện thoại hỏi ý kiến một chút?
Chẳng qua cũng đúng.
Cho tới bây giờ cô đều là người lạnh tính, làm sao lại quan tâm tới anh chứ?
Giống như tám năm trước... Anh cho là, hai người bọn họ đã yêu sâu sắc, thế nhưng nói đến mối tình đầu, cô lại có thể nói một câu "Quên rồi".
Nghĩ đến đây, nơi ngực lại bắt đầu đau nhức, giống như bị ăn mòn, nhỏ xíu nhưng lại đau âm ỉ. Ánh mắt anh u tối, gương mặt tuấn dật, dưới ánh đèn ảm đạm không rõ.
Mím môi, mở cửa xe, anh muốn đi vào trong nhà, điện thoại di động chợt vang lên.
Anh cầm điện thoại di động lên nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, anh ở đâu? Còn hai giờ là máy bay sẽ bay, anh đừng quên xuất phát."
"Biết rồi."
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên nhìn trên lầu lần nữa, bỗng nhiên rủ tầm mắt xuống, lên xe, khởi động xe rời đi.
Trong biệt thự, Kiều Luyến và Trương Hồng, căn bản cũng không biết chuyện ở dưới.
Giờ phút này, bọn họ còn giằng co trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576749/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.