Một câu nói, để cho con ngươi Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, chăm chú nhìn cô.
Cô nhìn phía xa, giống như đắm chìm ở trong ký ức.
Anh lẳng lặng chờ, tâm tình không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng mà, cô lại không nói gì thêm.
Xung động đi qua, cô mới ý thức tới, mình ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên, nói những thứ này làm gì?
Cô nghiêng đầu, chợt thấy cái gì, con ngươi co rụt lại.
Thẩm Lương Xuyên có chút phiền não, cuối cùng nghe cô mở miệng: " Thẩm tiên sinh, vết thương của anh rách miệng rồi."
Anh cúi đầu, thấy băng trên tay mình bị máu nhuộm đỏ.
Anh nhíu mày, đang định nói chuyện, cô chợt kéo cánh tay của anh lại: "Tôi băng bó vết thương lại cho anh nhé."
Tay của cô, mềm mại không xương, xúc cảm lạnh như băng, để cho anh giống như bị chạm điện, quỷ thần xui khiến theo cô tiến vào phòng ngủ, ngồi ở trên ghế sofa.
Anh nhìn cô nghiêng đầu đi lấy hòm thuốc, chợt kéo cổ tay của cô lại, ra lệnh: "Tiếp tục."
Anh không muốn để ý tới tay của mình, chỉ muốn nghe cô muốn nói gì.
Kiều Luyến bối rối.
Tiếp tục?
Cô suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu được Thẩm Lương Xuyên để cô nói tiếp chuyện tình đầu.
Đại ảnh đế, cũng bát quái như vậy sao?
Chẳng qua... Sớm quyết định muốn quên quá khứ đi, cô không muốn vào thời khắc này xé vết thương ra, cho nên mở miệng: "Tôi quên rồi."
Quên rồi...
Ba chứ đó, lại giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng Thẩm Lương Xuyên.
Tay anh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576747/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.