Thẩm Lương Xuyên luôn luôn lãnh đạm, nhưng giờ phút này, bỗng nhiên trong lòng anh lại nảy lên một tình cảm mãnh liệt không rõ.
Anh nhanh chóng đi tới căn phòng, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng trong phòng, cũng đã trống không, không có ai.
Nếu không phải trên mặt đất rải rác lễ phục màu trắng, không khí còn tràn ngập hơi thở kiều diễm, chỉ sợ anh còn cho rằng, tất cả vừa rồi, đều là một giấc mộng……
Kiều Luyến lảo đảo đi trên đường.
Lễ phục màu đỏ diễm, phụ trợ cho việc cô mới chịu đựng Thẩm Lương Xuyên tra tấn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trên mặt cô có lớp trang điểm, nhưng lại không dấu mỹ mạo vốn có.
Chính cô cũng không biết, chính mình muốn chạy đi đâu.
Sắc trời đã tối đen, đèn nê ông mở ra, toàn bộ thành phố tràn ngập cảm giác thần bí.
Bên tai thì có tiếng còi ô tô, ngẫu nhiên có tiếng cười nói của người đi đường.
Nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy, tâm hoàn toàn lạnh.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng của anh: “Cô thích khui trộm riêng tư của người khác như vậy sao?”
Lúc đó, trong giọng anh mang theo ghét bỏ và phẫn nộ, làm cô cảm thấy bị thương.
Đờ đẫn nhìn phía trước, một lát sau, di động bỗng nhiên vang lên.
Cô nhận máy, đối diện liền truyền đến tiếng khẩn trương của đồng nghiệp: “Vong Xuyên, cô ở đâu?”
Môi Kiều Luyến khẽ động, lại phát hiện môi bị khô nứt vô cùng, vì thế không nói gì.
Tiếng Cao Hữu Minh, lại truyền tới lần nữa: “Vong Xuyên, hôm nay cô thật quá xúc động! Tôi biết công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/576719/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.