Xác định đối thoại vừa rồi, thu lại toàn bộ không sót một chữ, Kiều Luyến mới ném điện thoại di động vào trong túi, tay sờ bên trong, lấy ra một chiếc gương.
Cô nghiêng đầu, đã nhìn thấy năm dấu ngón tay trên gương mặt, vô cùng nổi bật, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà sưng lên thật cao, đưa tay đụng, nhất thời không thể nhịn được kêu ui một tiếng.
Thật đau.
Ánh mắt Kiều Luyến, trong lúc nhất thời trở nên ảm đạm không rõ.
Cô từ nhỏ đến lớn, cái gì đều ăn, nhưng không thiệt thòi.
Thẩm Lương Xuyên khi dễ cô, cô không thể phản kháng, cô nhẫn.
Nhưng Dương Linh Tư là cái thá gì
Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cô không phải quân tử, cho nên báo thù, vào ngày mai.
Dương Linh Tư, cô cứ chờ
Trên mặt bị thương, Kiều Luyến không có đi qua tòa soạn báo, trực tiếp đón xe trở lại biệt thự Thẩm gia.
Cô cúi đầu, lấy tay che mặt, đi vào cửa sau, tùy tiện lên tiếng chào với quản gia, lên lầu tiến vào phòng ngủ chính.
Cô dùng khăn mặt bao trùm đá lạnh, thoa lên trên mặt mình, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sofa.
Nhìn chằm chằm trần nhà chưa quen thuộc, trong đầu của cô hiện lên lờingười đại diện nói: "Lúc trước Thẩm tiên sinh đột nhiên kêu tôi chuẩn bị thoả thuận tìm cô, tôi còn tưởng rằng, hai người biết nhau?"
Cô vắt hết óc nghĩ, xác định chính mình chưa từng gặp mặt với anh.
Thế nhưng, từ lần đâu gặp mặt, anh đã không thích cô, vậy tại sao lựa chọn cô để sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/262000/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.