Edit: Cải Trắng
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Dương Phàm chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong, trừng mắt nhìn anh một cái.
" Đúng rồi, có một buổi diễn nghệ thuật chưa nói qua với cậu. Kế hoạch chương trình đã được đặt trên bàn cậu rồi, chút nữa trở về nhớ xem đấy nhé. "
Anh không chút để ý ngáp một cái, đưa hộp cơm ra, trực tiếp từ chối: " Không nhận. "
Thời gian gần đây, anh nguyện ý ở bên cạnh Nhan Nhan.
" Cậu chắc chắn chứ? " Dương Phàm liếc anh một cái, ngữ khí có phần kỳ lạ, đột nhiên lại cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa: " Vậy tôi có thể đẩy nó đi rồi. "
Đến lúc đó thì đừng trách hắn tại sao không nói với anh.
Cố Cảnh Ngự đột nhiên nheo mắt lại quan sát hắn. Ngay sau đó anh liền thu hồi tầm mắt, sửa lại ý định của mình lần nữa, hoàn toàn không để ý biểu cảm như bị nghẹn của người đại diện: " Tôi trở về sẽ xem qua. "
--- Có lẽ, là một điều bất ngờ nào đó không đoán trước.
***
Đinh...
Cửa thang máy mở ra.
Người đại diện đi theo vào thang máy, hắn liếc nhìn anh một cái rồi tự động đứng ra xung phong ấn thang, rồi tay lại dừng lại: " Lên tầng mấy? "
Hắn không nhớ rõ cô ở tầng mấy nữa, hình như là tầng 15 hay 16 gì đó, hoặc có thể là tầng 8 hoặc 9.
" Hửm? " Anh đứng dựa vào một góc thang máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-rat-thich-phat-duong/1871398/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.