Edit: Cải Trắng
Ôn Nhan cứng đờ cả người lại.
Phim trường cũng đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Cố Cảnh Ngự làm ra vẻ không quan tâm, ánh mắt của anh càng sâu hơn, anh lấy từ trong túi ra hộp thức ăn, vô cùng tự nhiên đưa cho cô một đôi đũa, ngữ khí rất bình thản: " Ăn cơm xong thì khớp kịch bản chứ? "
Thấy cô có hơi do dự anh liền mở miệng ra trêu đùa: " Làm sao thế, ở phim trường ăn cơm xong rồi đối diễn với nhau là điều hết sức bình thường, như vậy cũng tiện mà. "
Anh nhướn mày: " Em không có thói quen cùng người khác ăn cơm sao? "
Nói xong, anh nheo mắt lại quan sát xung quanh một lượt.
Đối kịch bản hả..
Ha ha ha ha ha, thấy được ánh mắt của Cố Cảnh Ngự như có như không quét qua, mọi người liền giật mình di chuyển tầm mắt mình đi chỗ khác.
Vui vẻ cười vài tiếng, cười cười xong lại làm ra vẻ như công việc bận rộn lắm, thống nhất một bộ dáng kiểu " Đúng vậy đúng vậy, chính là như thế này " " Đã hiểu đã hiểu " " Không có chuyện gì ghê gớm cả "
Chỉ là trước khi đối diễn thì thuận tiện ăn cơm với nhau thôi, cái này rất bình thường đúng không..
.. Đối, đối cái quái gì chứ!
Mọi người lệ rơi đầy mặt, mẹ nó, diễn cái gì chứ! Còn bắt bọn họ không nhìn tới.
Ôn Nhan là một người rất thức thời, cô biết anh đang lo lắng cô sẽ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-rat-thich-phat-duong/1871386/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.