Sáng sớm hôm sau, Trần Hân Nghiên mơ màng tỉnh giấc. Cô phát hiện mình vẫn nằm gọn trong vòng tay của Lãnh Minh Quân, gương mặt dán chặt vào lồng ngực anh. 
Trần Hân Nghiên định xoay người lại nhưng hình như có gì đó lạ lạ, cô tựa người định ngồi dậy thì phát hiện bên dưới có vật thể lạ đang rục rịch trong người cô. 
“Lãnh Minh Quân.” Trần Hân nghiên hét lên. 
Lãnh Minh Quân hôn lên đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn: “Chào buổi sáng vợ yêu.” 
Trần Hân Nghiên vén chăn, đưa mắt nhìn cơ thể cả hai vẫn đang trần trụi, dính chặt với nhau, nơi ấy của Lãnh Minh Quân vẫn đang ngâm trong người cô khiến Trần Hân Nghiên nổi đóa. 
“Lãnh Minh Quân, anh mau rút ra cho em. Ai cho anh ngâm nó trong người em như thế hả?” 
“Vợ…” Lãnh Minh Quân nũng nịu. 
“Anh đừng bày vẻ mặt đó với em. Mau rút ra.” 
“Chưa gì em đã hung dữ với anh.” Lãnh Minh Quân tỏ vẻ tội nghiệp. 
Lãnh Minh Quân thuận thế đẩy nhẹ một cái vào người cô khiến Trần Hân Nghiên rên lên một tiếng. 
“Ưmmm… Anh mau rút nó ra cho em.” Quả thật, Trần Hân Nghiên đã không còn chút sức lực nào. 
“Không biết hôm qua ai đã làm em sung sướng, hôm nay lại phũ phàng như thế.” 
“Nhưng em thật sự rất mệt.” Trần Hân Nghiên ỉu xìu, cả người chẳng còn chút sức lực dựa vào trong lòng Lãnh Minh Quân. 
Lãnh Minh Quân biết cô vợ nhỏ của mình đã cạn kiệt sức lực, anh chỉ có thể nhịn xuống cơn ham 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388279/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.