Trong căn phòng ấm áp, tấm rèm cửa sổ mỏng bị gió thỏi nhẹ mà bay phấp phới. Trên giường, Lãnh Minh Quân gắt gao ôm lấy cơ thể Trần Hân Nghiên, mãn nguyện nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
LãnhMinh Quân xoa xoa thắt lưng cô, Trần Hân Nghiên vơ tay, giọng ngái ngủ: “Đừng phá, em muốn ngủ.”
“Ngoan, anh ôm em ngủ.”
“Ôm ôm.” Trần Hân Nghiên như con mèo con quấn chặt lấy Lãnh Minh Quân không rời.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, rọi thẳng vào cặp đôi vẫn còn đang say giấc nồng. Trần Hân Nghiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức liền uể oải với tay cầm lấy, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Trần Hân Nghiên giọng vẫn còn ngái ngủ: “Alo?”
“Chị Hân Nghiên, chị vẫn ổn chứ ạ?” Là Lâm Tư Duệ gọi điện thoại đến.
“Ừm, chị vẫn ổn. Em đừng lo.”
“Chị ổn nhưng em sắp không ổn rồi… huhu…”
“Hửm?”
Lâm Tư Duệ mếu máo: “Cậu út… Chuyện hôm qua cậu út đã nói với mẹ em rồi… Em sắp không xong rồi… hic…”
“Em không sao chứ?” Trần Hân Nghiên lo lắng hỏi.
“Em gọi để tạm biệt chị, chắc em phải về Mỹ một thời gian rồi…”
Trần Hân Nghiên cảm thấy có lỗi vì đã làm liên lụy đến Lâm Tư Duệ: “Chị xin lỗi, chị làm liên lụy đến em rồi. Em… thật sự phải về Mỹ sao?”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên trầm tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Không đi có được không?”
“Em về Mỹ sẽ kiểm điểm lại bản thân, em sẽ tập trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388260/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.