Trần Hân Nghiên bị Trần phu nhân nói một tràng liền cảm thấy nhức hết cả đầu: “Mẹ cũng thấy rồi đó, anh ta cũng đâu có ý định đến tìm con để giải quyết vấn đề.”
“Không phải tại cái tính bướng bỉnh của con à.”
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì? Mẹ nghe Trình Dao kể sơ qua mọi chuyện rồi. Con tuyệt tình như vậy nếu mẹ là thằng Quân mẹ cũng không muốn liên lạc lại với con.”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Con mới không thèm.”
“Không thèm? Vậy hôm đó ai là người trùm chăn khóc cả đêm, chắc không phải là con đâu hen?”
“Mẹ biết?” Trần Hân Nghiên khi chuyện cô khóc bị Trần phu nhân phát hiện.
“Tôi đẻ ra cô còn được.”
“Nếu còn yêu người ta thì con cũng nên bỏ cái tính bướng bỉnh của mình đi. Thằng Quân là một thằng bé tốt, nó yêu thương con như vậy, sao con lại dễ dàng đánh mất người yêu mình như vậy? Con nghĩ cái gì trong đầu vậy Hân Nghiên?” Trần phu nhân nhẹ nhàng giảng giải cho Trần Hân Nghiên hiểu.
“Được rồi, con biết rồi mà. Con lên phòng nghỉ ngơi đây.”
“Ừ.”
Trần phu nhân định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trần Hân Nghiên là con bà, tính tình của cô như thế nào bà đương nhiên là người hiểu rõ nhất. Bà cũng không có ý muốn la mắng gì cô, bà chỉ muốn nói để cho cô hiểu ra.
Ròng rã suốt mấy tháng trời, Lãnh Minh Quân không hề liên lạc với Trần Hân Nghiên, không phải vì anh không còn yêu cô nữa mà anh cả hai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388255/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.