🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô rời đi, gương mặt tràn ngập ý cười. Tiếp xúc với cô một thời gian anh phát hiện cô cũng trông rất đáng yêu, giận dỗi cũng đáng yêu. Nhất thời trong lòng lại cũng cảm thấy ấm áp, cảm giác muốn che chở, bao bọc người con gái nhỏ nhắn kia bất giác lại xuất hiện.



Lãnh Minh Quân dừng xe ở Trần gia, mãi đến khi bóng dáng Trần Hân Nghiên khuất sau cánh cửa anh mới chầm chậm lái xe rời đi.



Thời gian ở thành phố A dạo này khá thất thường, Trần Hân Nghiên vào đến nhà đã vội vàng chui tót vào trong chăn, cả thân thể cô được bao trọn bởi tấm chăn lớn, cảm giác này thật sự rất khó tả.



Trần phu nhân nhìn thấy cô về đã chạy lên phòng quấn chăn nằm, bà nhìn đứa con gái đã 24 tuổi đầu nhưng tính tình vẫn như đứa con nít liền ngán ngẩm.



“Con không ăn tối à? Vừa về đã vội vàng lên phòng.”



“Con ăn rồi. Mẹ không thấy trời hôm nay rất lạnh sao.”



“Thời tiết vào đông thì lạnh là điều đương nhiên.”



“Lại sắp hết một năm nữa rồi sao?” Trần Hân Nghiên vẫn giữ khư khư chiếc chăn bên người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt đang ửng đỏ kia.



“Hân Nghiên.”



“Dạ? Sao thế mẹ?”



“Con làm chuyện gì xấu hổ có phải không? Sao khi không mặt mày lại đỏ lên hết thế kia?”



Theo quán tính, Trần Hân Nghiên đưa tay lên sờ mặt, giọng điệu như làm việc xấu bị bắt quả tang: “Mặt con...đỏ lắm sao mẹ?”

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388239/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.