Trần Hân Nghiên cũng thôi đôi co với anh, ngoan ngoãn ngồi vào xe. Lãnh Minh Quân che chắn cho cô ngồi vào ghế phụ rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, nhấn ga rời đi.
“Sao anh lại đưa tôi về?” Trần Hân Nghiên nhìn anh, khó hiểu lên tiếng.
“Đây không phải là nghĩa vụ của một người ‘bạn trai’ sao?”
“Lãnh tổng à, anh cũng diễn đạt quá rồi đó, không hổ danh là ảnh đế.”
“Giúp người thì giúp cho trót, tôi cũng không hẹp hòi đến nỗi để em tự lái xe về sau khi uống rượu.” Lãnh Minh Quân thản nhiên nói.
“Ồ.”
“Không được sao?”
“Tôi cũng đâu nói là không được.”
“Ừ.”
Xe dừng trước nhà họ Trần, Lãnh Minh Quân mở cửa, che chắn cho Trần Hân Nghiên xuống xe.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Ừm.”
“Anh về cẩn thận nhé.”
“Ừm. Em vào nhà đi.”
“Tạm biệt.”
Trần Hân Nghiên vừa quay đầu rời đi vào đã thấy bóng dáng mẹ cô ở trước cửa.
“Quân à con.” Bà Trần Lâm Ánh nhìn thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân liền lên tiếng.
“Dạ con chào bác.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên không biết mẹ cô có ý định gì khi xuất hiện ở đây giờ này, cô kéo tay mẹ mình, cô nói nhỏ vào tai bà.
“Sao mẹ biết con về giờ này mà mẹ xuất hiện đúng lúc vậy?”
“Tôi lại chả đẻ ra cô à.” Bà vừa nói vừa đưa tay dí vào trán cô.
“Trễ rồi, mình vào nhà thôi.”
“Ừm.”
“Con về cẩn thận nha.” Trần phu nhân nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388236/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.