Lãnh Minh Quân trực tiếp nhét hai túi đồ vào tay cô, giọng nói có phần lúng túng khác với dáng vẻ cao ngạo của anh.
“Tôi hy vọng những thứ này sẽ có ích cho cô.”
“Hả?”
“Cô uống một ít nước đường đỏ xem bụng có để hơn chút nào không?”
“Sao anh lại biết những chuyện này?”
“Tôi không có bị thiểu năng.”
“Ồ, tôi cũng không nói anh bị thiểu năng. Đẹp trai như anh mà bị thiểu năng thì không phải phí của trời lắm à?”
“Vẫn còn đùa được?”
“Nếu không thì anh kêu tôi phải khóc à?”
“Vào nghỉ ngơi đi, trong đó có túi chườm nóng, tôi đã bỏ nước nóng vào rồi, cô lấy ra dùng nhé.”
“Cảm ơn anh.”
“Ừm. Nghỉ ngơi đi.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu cô khiến trái tim của Trần Hân Nghiên như có dòng điện chạy ngang, cảm giác lâng lâng khó tả.
Trần Hân Nghiên cầm hai chiếc túi vào phòng, nào là túi chườm nóng, nước đường đỏ hay những vật dụng linh tinh khác đều có cả.
“Chu đáo như vậy.” Trần Hân Nghiên nhìn đống đồ anh chuẩn bị cho mình, thầm khen ngợi một câu.
Cô lấy bình đựng nước đường đỏ ra uống một ngụm rồi cầm lấy túi chườm nóng lon ton đi về giường nằm, tâm trạng không hiểu vì lý do gì mà cũng trở nên vui vẻ.
Hôm sau, mặt trời vừa ló rạng Trần Hân Nghiên đã thức giấc, cơn đau bụng do đến kỳ của cô cũng vơi đi, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng, cô định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388234/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.