“Cậu không thấy anh ấy rất đẹp à?” Trần Hân Nghiên nhìn Trình Dao nghiêm túc hỏi.
“Chưa gặp bao giờ nên chưa biết.”
“Cậu hưởng ứng với tớ một xíu thì chết à. Đồ phũ phàng nhà cậu.”
Trình Dao giật miếng quýt còn lại trên tay Trần Hân Nghiên cho vào miệng, giọng điệu có phần hơi hờ hững hỏi.
“Trúng tiếng sét ái tình rồi à?”
“Trai đẹp không phải để ngắm sao, Lãnh Minh Quân đẹp như vậy, nếu không ngắm nhiều một chút thì chẳng phải thật phí của trời sao.”
“Có thật là chỉ ngắm thôi không? Nhưng hình như tớ thấy không phải vậy. Xem cậu kìa vừa nhắc đến tên người ta thôi mắt đã sáng như đèn pha ô tô. Người ta hoàn hảo như vậy không chừng đã có chủ rồi cũng nên.”
“Nào nào, cậu đừng có dập tắt hy vọng của tớ.”
“Không phải vừa bảo chỉ ngắm thôi sao, sao giờ đã lăm le chiếm làm của riêng thế. Cẩn thận fan của ảnh đế nhấn chìm cậu bây giờ.”
“Xùy.”
“Đến đây chỉ để nói những lời này thôi à?” Trình Dao nhìn Trần Hân Nghiên nằm dài ra ghế sofa xem điện thoại liền lên tiếng hỏi.
“Có thể dành thời gian còn lại cho tớ không?” Trần Hân Nghiên ủ rũ nói
“Có thể dành thời gian còn lại cho tớ không? Muốn gì thì nói thẳng ra, sến quá. Nổi hết cả da gà.” Trình Dao vừa nói vừa giơ hai cánh tay đã nổi ‘da gà’ về phía Trần Hân Nghiên, biểu cảm trong rất buồn cười.
“Thế bà chủ Trình có thời gian cho mình không?”
“Có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-nuong-chieu-bao-boi-nho/3388226/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.