Diệp Cố đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, rằng nếu có một ngày Kiều Mặc đến tham ban cậu thì sẽ là tình hình như thế nào.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng cảnh tượng ấy vĩnh viễn có lẽ sẽ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cậu mà thôi. Mỗi lần Kiều Mặc muốn gặp cậu, đều sẽ chỉ là một cú điện thoại gọi tới, đêm đó Diệp Cố sẽ vui vẻ hứng khởi tự giác đến chờ ở Lục Thành.
Trông chờ vào chuyện Kiều Mặc sẽ đến đoàn làm phim tham ban không thực tế chút nào.
Cho nên khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc bước ra từ trong xe, Diệp Cố trong nháy mắt ngỡ mình gặp ảo giác.
Kiều Mặc thế mà cũng sẽ đến tham ban cậu!
Nhìn bộ dạng Diệp Cố ngơ ngác đứng một chỗ suy nghĩ xuất thần, mắt Kiều Mặc chợt lóe ý cười. Hắn đút hai tay vào túi quần, ung dung đi tới trước mặt cậu: "Nhìn đến ngốc luôn rồi à?"
Diệp Cố nhẹ giọng kêu tên Kiều Mặc: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Bộ dạng ngốc ngếch này của cậu rõ ràng rất lấy lòng Kiều Mặc, Kiều Mặc chủ động vươn tay cho cậu một cái ôm: "Tôi lần đầu biết em còn có thói quen nằm mơ giữa ban ngày đấy."
"Không phải thế... Em...." Hai người họ rõ là đã lăn giường đến trên dưới ngàn lần rồi, thế nhưng bị Kiều Mặc chủ động ôm lấy như vậy, Diệp Cố vẫn cứ như nhóc con ngây thơ mà luống cuống tay chân, thật lâu sau mới khôi phục tinh thần. Cậu dùng hai tay ôm ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-ngay-deu-muon-nang-do-tinh-dich/2994697/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.