Diệp Cố không lập tức chất vấn.
Cậu hít sâu mấy hơi mới khiến tâm tình bốn bề dậy sóng của mình bình tĩnh lại, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên dấu hằn đỏ rực.
Sau lần Kiều Mặc dùng móng tay cào rách chính lòng bàn tay của mình đó, Diệp Cố kiên quyết thẳng thắn cắt gọn hết móng tay của hắn. Hiện giờ may là móng tay còn chưa dài ra lại, vậy nên dù bấm vào lòng bàn tay Kiều Mặc vài vệt hằn bầm đỏ nhưng không làm rách ra, cũng không chảy máu.
Ở bên Kiều Mặc lâu ngày, Diệp Cố cũng bất tri bất giác học được cách không đổi sắc mặt như hắn, dù cho đáy lòng rõ ràng lo lắng không thôi, ngoài mặt vẫn có thể vờ ra dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
Kiều Mặc trước giờ vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ vậy hỏi thẳng, hoặc là sẽ bị hắn đánh trống lảng lờ đi, hoặc sẽ chọc hắn tức giận, hơn phân nửa sẽ không hỏi ra cái gì, thay vì đó chi bằng cứ uyển chuyển thăm dò.
Lòng Diệp Cố cũng không phải không rõ. Hôm nay chị Bạch đến đây một chuyến, Kiều Mặc ngoài mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, chỉ sợ trong lòng không thật sự là vậy.
Cậu đứng trước Kiều Mặc khoảng cách một bước xa, hạ thấp người, cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống lòng bàn tay Kiều Mặc một nụ hôn.
Xúc cảm tê dại khiến tay Kiều Mặc hơi co lại, hắn nhìn về phía Diệp Cố, liền rơi vào một đôi mắt trong trẻo sáng ngời. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn hắn, không rõ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-ngay-deu-muon-nang-do-tinh-dich/2994670/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.