Lúc nhận được điện thoại của Diêu Cảnh, Kiều Mặc vừa tới cổng lớn của tiểu khu Tấn Giang.
Khu dân cư Tấn Giang cũng chính là nơi hắn ở cùng Diệp Cố bảy năm qua, vì phương diện xanh hóa đô thị của nơi này làm đến xuất sắc, nhiều lần được bình chọn đạt giải nên các hộ gia đình ở đây gọi theo lối thân mật là "Lục Thành".
"Chết rồi?" Đôi chân dài vốn tiến về phía dưới của Kiều Mặc chựng lại nửa bước, ngón tay cầm di động hơi siết lại. Loại cảm giác sự việc không nằm trong khống chế này khiến hắn rất không thoải mái, hàng lông mày sắc bén khẽ chau lại, "Chết thế nào?"
Giọng Diêu Cảnh bình tĩnh không gợn sóng: "Chết ngoài dự liệu. Trước đó tôi theo lời ngài dặn sai lão già kia cắt đứt nguồn cung cấp thuốc của cậu ta. Cậu ta ngược lại cũng thần thông quảng đại, sau khi sa vào nghiện hút không khống chế được bản thân, tự mình tìm đường mua thuốc từ một người không quen. Lúc tiêm vào không biết kiểm soát liều lượng, kết quả tự chơi chết mình."
"Điều tra rõ xem cậu ta lấy được thuốc từ đâu." Kiều Mặc nhếch môi cười lạnh, ngón tay gõ nhẹ hai cái vào mặt sau điện thoại.
"Đã tra rồi." Diêu Cảnh đáp, "Loại thuốc mà cậu ta hạ cho Diệp Cố cũng là lấy được từ nơi đó."
Kiều Mặc như có điều suy nghĩ.
Trong cái giới vàng thau lẫn lộn ai làm ra chuyện gì cũng không kì quái kia, Phương Tử Cẩm có thể lấy được thuốc trợ hứng thì từ chỗ đó mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-ngay-deu-muon-nang-do-tinh-dich/2994662/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.