Bầu không khí lặng yên tĩnh mịch bao trùm lấy hai người.
Trong chớp mắt Diệp Cố cảm thấy hồn mình như lìa khỏi xác, khiến cả người cậu run rẩy một trận. Linh hồn cậu tựa như bị vùi vào trong nước, chìm chìm nổi nổi trôi trôi dạt dạt, thật lâu sau mới có thể trở về vị trí cũ, dần tỉnh táo lại.
Bàn tay đang giữ lấy cổ cậu lạnh đến rợn người, Diệp Cố phủ tay mình lên, vừa hay có thể hoàn chỉnh bao lấy tay của Kiều Mặc, như là muốn ủ cho đôi tay lạnh băng của Kiều Mặc ấm lên vậy.
"Tay anh nhỏ quá." Diệp Cố nói, "Như vậy không bóp chết được em đâu."
Cậu ôm lấy tay Kiều Mặc chậm rãi ấn chặt vào. Giờ đây cậu có thể cảm nhận được Kiều Mặc đang run rẩy, loại run rẩy này không phải bắt nguồn từ sợ hãi, cũng không phải đến từ sự kích động, mà dường như chỉ là vì hắn mất đi cảm giác an toàn và cảm giác nắm giữ mà theo bản năng run rẩy lại khắc chế.
Giọng Diệp Cố vì bị siết chặt yết hầu mà cất lên có phần gian nan, giống như bật ra từng chữ từng chữ một: "Anh phải dùng cả hai tay mới có thể khiến em không thở được, giống như thế này..."
Tay mạnh mẽ dùng sức, cảm giác nghẹt thở đột nhiên ập tới làm Diệp Cố theo bản năng ngửa đầu, há miệng một chữ cũng không thốt ra được.
Kiều Mặc thình lình hất tay cậu ra.
Cảm giác không nhịn được muốn nôn khan khiến bụng Diệp Cố co rút, eo cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-ngay-deu-muon-nang-do-tinh-dich/2994657/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.